các trụ điện khu vực chúng tôi đang ở, thông báo việc, Orchid hiện tạm giữ
Chí Phèo. Xin liên lạc với Orchid để đón lại con mình.
Nhiều ngày sau, chúng tôi vẫn không thấy ai gọi điện thoại. Thời gian đó,
Chí Phèo cũng đã quen dần với ngôi nhà mới của mình. Nhưng giữa khi
mọi người đinh ninh, Chí Phèo đã trở thành một thành viên mới, rất thân
thiết trong gia đình chúng tôi thì, một sớm mai, bất ngờ Orchid phát hiện
“Chí Phèo đã bỏ nhà ra đi!” - - Đó là lần bỏ nhà ra đi thứ nhất của “em”.
Tội nghiệp Orchid, bất cứ lúc nào có chút giờ rảnh, với nước mắt và nỗi lo
lắng cháy lòng, Orchid lại lái xe lang thang từng con đường trong khu vực
cư ngụ, với hy vọng tìm thấy, gặp lại Chí Phèo! Trong cơn tuyệt vọng, T.
kể, Orchid đã thắp nhang khấn bà, xin cho Orchid thấy lại Chí Phèo. Thành
viên mới của gia đình chúng tôi.
T. nói, cuối cùng, trong một lần lái xe, lang thang, bất định, Orchid... gặp
Chí Phèo. Gặp lại này, trong ghi nhận của Orchid, vẫn là một Chí Phèo “Xơ
xác. Bờm xơm. Đói lạnh. Thất thần”. Orchid ngừng xe. Thấy nhau, hai chị
em đã không ngăn được lệ mừng, tủi. Và, tới ngày Chí Phèo bỏ nhà ra đi
sáng nay (hay đêm qua?), Chí Phèo không một lần ra khỏi cổng, dù cho
cổng không/ quên đóng.
Với số tuổi ngoài bảy mươi của mình, tôi biết tôi đã quá già để thấu hiểu lẽ
vô thường, định luật tự nhiên của người cũng như thú. Tôi hiểu, núi có thể
biến thành hồ, ao; sông có thể thành sa mạc! Con người (hay thú) dù là ai,
thế nào, hễ đã có sinh, tất sẽ phải có tử. Hễ đã có hợp, tất phải có tan. Vậy
mà, không hiểu sao, sớm nay, khi T. báo tôi biết “đêm qua, Chí Phèo đã bỏ
nhà ra đi” tôi vẫn bị choáng váng. Chấn động!!!
Tôi hiểu kể từ hôm nay, không những chẳng bao giờ tôi còn thấy Chí Phèo
nữa, mà, mỗi khuya khoắt, khi dừng tay làm việc, bước ra sân sau, tựa
tường, hút thuốc, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ được thấy Chí Phèo từ “dog