cái gì nữa, giống như là ăn năn. Cũng có thể như thế lắm. Người ta hay ăn
năn hối hận về tội ác khi không đủ sức để ác nữa.
Thị Nở giục hắn ăn nóng. Hắn cầm lấy bát cháo đưa lên mồm. Trời ơi
cháo mới thơm làm sao! Chỉ khói xông vào mũi cũng đủ làm người nhẹ
nhõm. Hắn húp một húp và nhận ra rằng: những người suốt đời không ăn
cháo hành không biết rằng cháo rất ngon. Nhưng sao lại mãi đến bây giờ
hắn mới nếm vị mùi cháo?
Hắn tự hỏi rồi lại tự trả lời: vì có ai nấu cho ăn đâu? Mà còn ai nấu
cho mà ăn nữa! Ðời hắn chưa bao giờ được săn sóc bởi một tay “đàn bà”.
Hắn nhớ đến “bà ta”, cái con quỷ cái hay bắt hắn bóp chân mà lại kêu
bóp lên trên, trên nữa, nó chỉ nghĩ đến sao cho thỏa nó chứ có yêu hắn đâu.
Hồi ấy hắn hai mươi. Hai mươi tuổi, người ta không là đá, nhưng cũng
không toàn là xác thịt. Người ta không thích cái gì người ta khinh. Vả lại bị
một con đàn bà gọi đến nhà mà bóp chân! Hắn thấy nhục hơn là thích,
huống hồi lại sợ.
Quả thật, từ khi biết rằng con vợ chủ sai hắn làm một việc không
chính đáng, hắn vừa làm vừa run. Không làm thì không được: mọi việc
trong nhà, quyền đàn bà. Chứ hắn, hắn có lòng nào đâu! Ðến nỗi người đàn
bà phát cáu.
Bà thấy xa xôi không được, phải làm đến nơi. Bà bảo hắn rằng: “Mày
thực thà quá! Con trai gì hai mươi tuổi mà đã như ông già”. Hắn vẫn giả vờ
không hiểu. Bà lẳng lơ bảo: “Chả nhẽ tao gọi mày vào chỉ để bóp chân thế
này thôi ư?...” và thấy hắn dùng dằng, bà mắng xơi xơi vào mặt. Hắn chỉ
thấy nhục chứ yêu đương gì. Không, hắn chưa được một người đàn bà nào
yêu cả. Vì thế mà bát cháo hành của thị Nở làm hắn suy nghĩ nhiều. Hắn có
thể tìm bạn được, sao lại chỉ gây kẻ thù?