Bát cháo húp xong rồi, thị Nở đỡ lấy bát cháo và múc thêm bát nữa.
Hắn thấy mình vã bao nhiêu mồ hôi. Mồ hôi chảy ra trên đầu, trên mặt,
những giọt to như giọt nước. Hắn đưa tay áo quệt ngang một cái, quệt mũi
cười rồi lại ăn.
Hắn càng ăn, mồ hôi lại càng nhiều. Thị Nở nhìn hắn, lắc đầu thương
hại. Hắn thấy lòng thành trẻ con. Hắn muốn làm nũng với thị như với mẹ.
Ôi sao mà hắn hiền, ai dám bảo đó là thằng Chí Phèo vẫn đập đầu,
rạch mặt mà đâm chém người? Ðó là cái bản tính của hắn, ngày thường bị
lấp đi. Hay trận ốm thay đổi hẳn về sinh lý, cũng thay đổi cả tâm lý nữa?
Những người yếu đuối vẫn hay hiền lành. Muốn ác, phải là kẻ mạnh. Hắn
đâu còn mạnh nữa. Và có lúc hắn ngẫm mình mà lo.
Xưa nay hắn chỉ sống bằng giật cướp và dọa nạt. Nếu không còn sức
mà giật cướp, dọa nạt nữa thì sao? Ðã đành, hắn chỉ mạnh vì liều. Nhưng
hắn mơ hồ thấy rằng sẽ có một lúc mà người ta không thể liều lĩnh được
nữa. Bấy giờ mới nguy! Trời ơi! Hắn thèm lương thiện, hắn muốn làm hòa
với mọi người biết bao!
Thị Nở sẽ mở đường cho hắn. Thị có thể sống yên ổn với hắn thì sao
người khác lại không thể được. Họ sẽ nhận lại hắn vào cái xã hội bằng
phẳng, thân thiện của những người lương thiện... Hắn băn khoăn nhìn thị
Nở, như thăm dò. Thị vẫn im lặng, cười tin cẩn, hắn thấy tự nhiên nhẹ
người. Hắn bảo thị:
- Giá cứ thế này mãi thì thích nhỉ?
Thị không đáp, nhưng cái mũi đỏ của thị như càng bạnh ra. Hắn thấy
thế cũng không có gì là xấu. Bằng một cái giọng nói và một vẻ mặt rất
phong tình theo ý hắn, hắn bảo thị:
- Hay mình sang đây ở với tớ một nhà cho vui.