CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 135

"Vương gia, muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Thức khuya không tốt

đâu."

"Được rồi, tất cả đều nghe theo nương tử."

Nói rồi, hắn hào hùng chạy đến phía giường ngủ của mình, nhảy lên

đó, nằm xuống, tay chấp ngang ngực, nhắm mắt lại, bộ dạng như đã ngủ
rồi.

Phượng Dạ Hi thấy hành động đáng yêu này, lại một lần nữa không

tránh khỏi phì cười. Cứ cười một lúc lâu như vậy, nàng vẫn chưa nằm
xuống.

Thấy Phượng Dạ Hi lại chần chừ không chịu nằm lên, Lãnh Diệc Thần

bực mình, ngồi hẳn dậy, hắn chỉ chỉ tay vào khoảng trống bên cạnh mình:
"Nàng nằm ở đây." Vừa nói vừa nhích vào trong.

"Được rồi được rồi, thiếp nằm là được chứ gì."

Lãnh Diệc Thần mím môi, gật đầu thật mạnh.

Phượng Dạ Hi liền nằm xuống. Nằm cạnh hắn thì có sao đâu. Cần gì

phải ngại, bất quá hắn chỉ là một ngốc tử, tuổi chỉ dừng lại ở độ mười tuổi
mà thôi. Cứ coi như nằm cạnh đệ đệ mình đi.

Ừm, giường của hắn thật êm, lại thoang thoảng mùi hương hoa Tĩnh

Liên, thật dễ chịu a!

Nhung đó là nếu như không có tên ngốc nào nằm kế bên lải nhải...

"Nương tử, nàng hát cho ta nghe đi. Giống như mẫu hậu hay hát ấy.

Gọi là gì ấy nhỉ... À, nàng ru ta ngủ đi." Vừa nói, hắn vừa nhìn nàng với
cặp mắt cún con, rất đáng thương, khiến nàng không thể không động lòng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.