CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 186

Nói xong, hắn giả bộ hờn dỗi quay mặt đi.

Hành động này của hắn rất trẻ con, nhưng cũng không kém phần đáng

yêu. Nàng thấy vậy liền cười to, phải nói là tối nay nàng đã cười rất nhiều,
từ khi đến thời cổ đại này, nàng còn cười nhiều hơn cả lúc ở hiện đại.

Vỗ vỗ vai hắn, nói: "Thôi nào, Vương gia đừng nghịch nữa. Ngài cũng

đâu nói điều ước của mình cho ta đâu."

Ngẫm lại, vẫn thấy lời của nàng đúng. Suy nghĩ vài giây, Lãnh Diệc

Thần liền quay lại, nhỏ giọng nói: "Hảo, nương tử nói đúng. Ta không giận
nàng nữa. Hoàng huynh nói ta không được nói điều ước của mình cho bất
kì ai, kể cả nàng. Cho nên ta không nói, nếu không điều ước sẽ không linh
nghiệm." Hắn cười: "Còn giờ... Chúng ta cùng ngắm sao nào. Sao đêm nay
đẹp lắm." Nói xong, hắn ngồi xích lại gần nàng. Mặt hướng lên trời ngắm
sao.

Phượng Dạ Hi cũng im lặng mà ngắm sao. Quả thật sao đêm nay rất

đẹp, sáng rực khắp thiên hạ. Từng ngôi sao nhỏ li ti, gộp lại nhìn giống một
dải ngân hà. Cảnh đẹp như thế này, nếu ở thời hiện đại thì dù có sống cả
một đời, nàng cũng không tài nào thấy được.

Cả hai cứ im lặng mà tiếp tục ngắm những ngôi sao lấp lánh xinh đẹp.

Dưới chân họ là kinh thành nhộn nhịp vào buổi đêm, ngàn người vui vẻ
chuẩn bị đón xuân về. Tất cả bọn họ đều tất bật, nhưng không giấu nổi
niềm vui của mình.

Hiếm khi Lãnh Diệc Thần im lặng như vậy, bình thường hắn rất

nghịch ngợm và nhiều lời. Thế nhưng bây giờ im lặng như vậy, làm nàng
có cảm giác buồn ngủ. Hơn nữa cả ngày hôm nay nàng cũng mệt quá rồi,
cho dù là sức trâu cũng không thể chịu được.

Nhưng Lãnh Diệc Thần thì khác, hắn không cảm thấy mệt mỏi, vẫn

còn cười rất tươi kia kìa. Bởi vì hắn quá ngốc, vẫn còn là một 'đứa trẻ mười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.