CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 237

lại nịnh thần, nịnh nọt hắn để lấy lòng mẫu hậu và Hoàng huynh mà thôi.
Hiếm khi thấy nụ cười thuần khiết như nàng, hắn có chút xúc động muốn
đón giao thừa này cùng với nàng. Vì vậy liền lắc đầu ý bảo Mộc đừng ra
đây. Còn chính mình lại vận nội công, giấu đi tên ngốc đó sâu trong tâm trí,
không cho 'hắn' xuất hiện.

Chỉ một lần này thôi! Hắn muốn độc chiếm nụ cười thuần khiết kia.

Sau lần này, hắn sẽ trở về bộ dáng lạnh lùng trước kia. Giết chết tên ngốc
đó, cũng sẽ bắt đầu xem nàng là con cờ mà thực hiện kế hoạch. Lúc đó
không có tên ngốc ảnh hưởng, hắn cũng sẽ không bận tâm nàng nữa.

'Đùng' một tiếng thật lớn vang lên! Trên bầu trời rộng lớn bỗng ngập

tràn ánh sáng màu sắc của pháo. Từng đợt pháo với đầy đủ hình dạng được
bắt lên. Đúng lúc này, Phượng Dạ Hi cũng đã mang hộp pháo lên.

"Giao thừa rồi giao thừa rồi!" Nàng hét lên: "Ngài mau giúp ta bắn

pháo đi nào! Càng nhiều càng tốt!" Nàng vui vẻ vừa cười vừa hò hét.

Lãnh Diệc Thần đâm đâm nhìn nàng. Nụ cười đó quá thuần khiến.

Không nên sinh ra ở cái chốn thâm hiểm như thâm cung này. Nếu sau này
có làm cho nụ cười này vụt tắt. Chắc hắn sẽ có chút luyến tiếc đấy.

Cười một cái, hắn hùa theo nàng bắn thật nhiều pháo hoa lên trời.

Tiếng pháo nổ cùng tiếng mọi người reo hò vang lên khắp nơi. Trời đã

khuya nhưng ánh đèn và ánh sáng của pháo vẫn cứ sáng rực. Hoà lẫn vào
nhau khiến khắp nơi thật tưng bừng.

Bằng thính giác cực nhạy của mình. Hắn bỗng nghe Phượng Dạ Hi nói

thầm.

'Ta ước gì năm sau mình sẽ lại được đón giao thừa với Lãnh Diệc

Thần, à không, với phu quân của mình. Và sẽ được sống hạnh phúc bên hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.