CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 302

"Sao lại không chọn màu trắng?"

Hắn đăm chiêu suy nghĩ, rồi trả lời một cách chắc nịch: "Vì ta thấy nó

rất hợp với ta."

"Hợp với chàng? Ta lại không nghĩ vậy đâu." Chàng ngốc như vậy,

phải chọn màu trắng chứ? Nếu chàng chọn màu đen... Vậy thì chứng minh
rằng suy nghĩ của ta đã đúng...

"Màu nào mà chả được. Nào, nương tử mau cùng vi phu chơi đi."

Nàng cười cười, cầm một con cờ màu trắng lên, mà bên kia, Lãnh

Diệc Thần cũng đã cầm một con cờ màu đen lên, nàng hỏi: "Ta đi trước hay
chàng đi trước?"

"Nhường nương tử đi trước vậy!"

Nàng cũng không nói gì, nhẹ nhàng đặt con cờ xuống. Cả hai cứ im

lặng mà ngồi chơi cờ với nhau. Cho đến khi...

Lãnh Diệc Thần thở dài, bất lực buông con cờ cầm trong tay xuống:

"Nàng thắng rồi!"

Phượng Dạ Hi nhìn sơ qua những nước đi trên bàn cờ, cốc đầu hắn

một cái: "Phu quân ngốc! Rõ ràng là chàng biết chơi, vì sao lại giấu ta?"

"Sao nương tử lại biết?" Lãnh Diệc Thần ngạc nhiên chớp chớp mắt

nhìn nàng: "Chẳng phải ta đã che giấu rất tốt đó sao?"

"Tốt cái đầu chàng ấy!" Nàng cười nói, trong lòng cảm thấy rất ấm áp:

"Ván cờ này chàng chỉ cần đảo tay một cái là liền thắng được ta. Nhưng
chàng lại cố tình đi sai một nước, khiến ta thắng. Nước này chỉ cần tinh
tường một chút liền nhìn ra, chàng làm vậy... Chẳng qua là vì muốn nhường
ta thắng mà thôi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.