CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 304

bất giác nàng cũng buồn ngủ tự lúc nào không biết.

Cả hai cùng nhau ngủ đến tận khi trời tối. Ảnh vệ vén màn lên liền

thấy cảnh tượng này, Vương gia nằm lên đùi Vương phi mà ngủ. Còn
Vương phi thì đầu gục xuống gần sát mặt Vương gia, ngủ say sưa.

Gã ho khẽ, nói: "Vương gia, Vương phi thỉnh tỉnh giấc đi ạ."

Nghe gọi, Phượng Dạ Hi lập tức tỉnh giấc, nàng xoa xoa đôi mắt ngáy

ngủ, hỏi gã: "Chúng ta đang ở đâu đây?"

"Thưa Vương phi, chúng ta đang ở thôn Sơn Trù, cách Giang Nam

một ngày đường ạ. Thuộc hạ thấy trời đã tối nên vội đánh xe đi tìm một
khách điếm." Nói rồi gã chỉ tay ra phía trước: "Khách điếm ở phía trước
đấy ạ."

Phượng Dạ Hi gật gù, quả nhiên ảnh vệ này rất được việc, đến cả việc

tìm khách điếm cũng tìm được một nơi sạch sẽ yên tĩnh như vậy, rất hợp ý
nàng: "Được, ngươi tìm chỗ để xe, còn ta và Vương gia vào trước." Nói
xong, nàng vỗ vỗ vào mặt Lãnh Diệc Thần: "Vương gia, chàng mau dậy đi
nào."

"Ưm... Đến nơi rồi sao?" Hắn mở con mắt còn ngáy ngủ ra, dáo dát

nhìn xung quanh: "Đây là đâu?"

Phượng Dạ Hi cười: "Khách điếm, chúng ta sẽ ngủ tạm ở đây một

đêm." Nàng đỡ hắn dậy: "Đi, chúng ta vào trong."

Lãnh Diệc Thần vẫn còn ngái ngủ, mặc kệ cho nàng dìu vào, cả người

hắn vẫn cứ gục xuống.

"Chủ quán, cho ta đặt một gian phòng thượng hạng." Lúc nãy tên ảnh

vệ kia nói là không ngủ ở trong khách điếm, gã nói muốn ngủ ngoài trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.