CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 340

Nàng thấy vậy cũng cười, nhảy xuống phía dưới: "Tên ngốc này, trời

lạnh như vậy mà chàng đi ra ngoài không khoác áo choàng vào." Nàng cởi
áo choàng của mình xuống, khoác lên người hắn: "Thật ngốc mà!"

Sắc mặt Lãnh Diệc Thần lập tức tối đen, hắn lạnh lùng cởi áo choàng

ra trả lại cho nàng: "Ta không lạnh, nàng thân nữ nhi yếu đuối, áo choàng
này nàng giữ lấy mà dùng." Hắn xoay người đi về phòng, trước khi đi còn
không quên nói: "Đêm đã khuya rồi, nàng cũng nên trở về phòng nghỉ đi."

Phượng Dạ Hi thấy như vậy liền biết là mình phạm sai lầm rồi. Trong

mơ hồ nàng lại đem hắn thành tên ngốc. Bởi vậy Lãnh Diệc Thần mới giận
dữ như vậy. Nhưng mà tại sao chứ? Vốn dĩ nàng và hắn cũng đâu thân thiết
gì, có cần làm quá vậy không?

Nhưng không thể không nói, mấy hôm nay quả thật hắn đã chăm sóc

nàng rất tốt. Đồ ăn hắn nấu cũng rất ngon. Cho nên Phượng Dạ Hi không
thể kiềm được mà sinh lòng áy náy.

"Khoan đã."

Bước chân Lãnh Diệc Thần từ từ dừng lại: "Có chuyện gì?"

"Dù sao ta cũng ngủ không được. Chàng ra đây chắc cũng ngủ không

được, đúng không? Vậy thì chúng ta ngồi nói chuyện chút đi!"

"Nói chuyện?" Hắn từ từ quay mặt lại: "Giữa đêm khuya thế này?"

"Nếu không nói chuyện cũng được." Nàng ấp úng: "Chàng có biết

uống rượu không?"

"Biết." Hơn nữa tửu lượng còn rất tốt.

Nàng như mở cờ trong bụng, lập tức nói: "Vậy chàng chờ ở đây, ta đi

lấy rượu rồi chúng ta cùng uống. Cảnh đêm nay lại đẹp thế này, ngủ sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.