CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 410

"Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao? Dù gì tên ngốc đó cũng đã

chết. Trên thế gian này không còn Lan Lăng ngốc Vương nữa."

Ngay lập tức, một cái tát trời giáng tát thẳng lên mặt Lãnh Diệc Thần.

Cú tát này của Phượng Dạ Hi còn dùng cả nội lực, khiến hắn không đề
phòng mà lãnh hết.

"Tại sao?" Nàng gằn từng chữ: "Chàng có làm gì ngươi sao? Chàng

ngốc như thế, cả cuộc đời này có làm hại ai? Chàng chỉ muốn sống yên
bình thôi mà các ngươi cũng không tha. Hết Lãnh Thiên Hựu rồi lại đến
nhà ngươi. Chàng đã làm gì sai hả?"

Bộ dạng lạnh lùng này của nàng rất giống lúc sắp giết người. Thế

nhưng lúc này người nàng muốn giết thì nàng lại không nỡ xuống tay. Vì
nếu giết rồi thì trên đời này... Ngay cả dung mạo của tên ngốc ấy nàng cũng
không còn được nhìn thấy nữa!

Lãnh Diệc Thần không ngờ nàng sẽ tát mình. Khiến hắn có chút tức

giận, hắn giơ tay lên. Thế nhưng lại bị Phượng Dạ Hi nắm lại.

"Sao hả? Ngươi muốn tát ta sao?" Nàng cười mỉa mai: "Ngươi không

xứng để tát ta. Ngươi nên nhớ, chính ngươi đã giết phu quân của ta, ngươi
không có quyền để tát ta!"

Lãnh Diệc Thần nghe vậy, tay liền nhẹ nhàng rũ xuống. Hắn có chút

đờ đẫn, thì ra từ đầu chí cuối, người mà nàng quan tâm vẫn chỉ có tên ngốc
đó, người mà nàng coi là phu quân vẫn chỉ có tên ngốc đó. Hắn có gì không
bằng tên đó chứ? Tên đó vừa ngốc, lại chả làm nên tích sự gì, chỉ khiến
nàng bị thương thôi!

Một luồng sát khí ập đến. Phượng Dạ Hi chỉ nghe tiếng gió xé bên tay,

nhanh nhẹn lách sang một bên, tránh chưởng lực đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.