CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 568

có một người mẹ luôn ở bên động viên an ủi, muốn có anh trai. Thế nhưng
bây giờ khi tất cả những điều đó đã thành sự thật thì lại bị đoạt đi mất. Kể
cả người nàng rất yêu. Phượng Dạ Hi thừa nhận, lúc ở Giang Nam nàng có
chút thích Lãnh Diệc Thần lạnh lùng, thế nhưng niềm yêu thích đó đã bay
đi theo gió sau hàng loạt biến cố xảy ra.

Nàng bây giờ, trong lòng chỉ có hận thù mà thôi!

Nàng hận Lãnh Diệc Thần, hận hắn vô tâm cướp đi gia đình của nàng!

Nhìn thấy nhi nữ vẫn còn quan tâm mình như vậy, Nam Cung Trần vô

cùng hổ thẹn. Lão nhìn nàng, lắc đầu rồi mỉm cười,

"Phụ thân đã lợi dụng con trong một khoảng thời gian dài, thật xin

lỗi!"

Không, người không có lỗi!

"Đáng tiếc là lão già này dương thọ đã tận, tội ác gây ra quá nhiều,

không thể bù đắp được nữa!"

Nước mắt nàng rơi xuống, từng giọt từng giọt ấm nóng tích tụ lại trên

cánh tay của Lãnh Diệc Thần. Trong mắt hắn có gì một thứ gì đó khẽ biến
hoá. Hiện tại hắn không nhìn thấy mặt nàng, cho nên không biết nàng đang
nghĩ gì, chỉ biết là nàng đang khóc rất thảm.

Phượng Dạ Hi mấp máy môi, cổ họng không tài nào phát ra tiếng

được: "Phụ thân, con cũng yêu người! Chẳng phải người nói đã làm sao
nhiều thứ sao, Hi nhi sẽ cứu người, hãy ở lại đây, bù đắp cho tất cả."

Khoảng cách quá xa, có lẽ Nam Cung Trần không tài nào thấy được.

Lão như đang chìm trong mộng, biết bao nhiêu kí ức trước kia đột nhiên ùa
về. Lúc Lan nhi vừa sinh con bé ra, nhỏ nhỏ, đỏ hòn vô cùng đáng yêu,
tiếng khóc vang thấu trời xanh, lớn lên cũng vô cùng khoẻ mạnh và xinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.