CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 570

Phượng Dạ Hi lắc đầu nguầy nguậy. Nước mắt đã sớm làm nhem

nhuốc gương mặt xinh đẹp. Đầu tóc nàng rối bù, đâu còn phong thái của
Hoàng hậu nữa chứ.

"Dù nàng có cầu chết ở đây trẫm cũng sẽ không tha cho lão!" Lãnh

Diệc Thần lạnh lùng nói: "Đứng lên, quỳ như vậy còn xứng danh mẫu nghi
thiên hạ nữa không?"

Nhưng Phượng Dạ Hi bất chấp tất cả vẫn quỳ. Nàng chỉ mới được

nếm mùi vị gia đình mà thôi, vẫn còn muốn giữ lại chút hơi ấm của người
cha.

Thế nhưng Lãnh Diệc Thần lại tàn nhẫn hơn nữa, vì ngăn cho nàng

không có ý nghĩ sẽ tự tử hay làm những hành động xấu hổ. Hắn vươn tay
điểm luôn huyệt động của Phượng Dạ Hi, chỉnh lại tư thế và đầu tóc cho
nàng, nâng lên chiếc cằm thon gọn. Ép buộc nàng ngẩng mặt lên.

"Xem xem trẫm làm sao trả thù! Nàng là Hoàng hậu của trẫm, mọi

việc phu quân làm đều phải ghi nhớ, khắc sâu trong trí óc và trái tim nàng."

Vẻ mặt nàng bất lực, đôi mắt mở to tràn đầy tuyệt vọng cùng căm hận.

Nàng hận hắn, hận hắn ép nàng phải đi vào cảnh gia đình ly tán, mất đi
người thương. Hận hắn đã cướp đi tất cả của nàng rồi lại ban cho cái danh
khí hậu, nhốt nàng vào chiếc lồng son không có cửa ra.

Nếu như có thể... Nàng thật muốn quên đi hắn, mãi mãi!

"Ngươi còn điều gì muốn trăn trối nữa không?" Lãnh Diệc Thần cầm

chặt thanh kiếm trong tay, nâng lên chỉa thẳng vào lồng ngực của Nam
Cung Trần.

Lão nhìn Phượng Dạ Hi rồi lại nhìn sang Nam Cung Hạo, để lại nụ

cười cuối cùng cho hai đứa con mình yêu nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.