CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 590

Bởi giờ đây, đôi ta lướt qua nhau, như hai người xa lạ,

Chẳng ai nhớ ai, chẳng ai quen ai."

Bài hát vừa kết thúc, bỗng dưng lúc này, tiếng vỗ tay bôp bốp vang

lên. Phượng Dạ Hi hoảng hốt quay người lại phía sau.

Là Nguỵ Lương Khả và... Lãnh Diệc Thần. Cả hai đang tình tứ đi bên

nhau, trên mặt của hắn chỉ toàn là một vẻ cưng chiều mà thôi.

Nàng trầm mặc, thân thể yếu ớt như muốn lung lay té ngã. Thật kì lạ,

rõ ràng trời đã vào hạ, nóng đến mức có thể thiêu đốt người ta. Thế nhưng
tại sao nàng lại cảm thấy toàn thân đều lạnh toát như thế này? Từ tay chân
cho đến con mắt, cái miệng, cái mũi... Dần dần đến trái tim và cả trí óc đều
lạnh toát.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Phượng Dạ Hi theo lễ nghi quỳ

xuống, hai mắt cụp lại, không thể nhìn rõ là cảm xúc gì.

"Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Nguỵ Lương Khả cũng hành lễ

với nàng.

Phượng Dạ Hi gật đầu, cũng không nhìn đến hai người bọn hắn nữa.

Tầm mắt hướng về phía xa xăm bất định.

Điều này làm Lãnh Diệc Thần vô cùng khó chịu trong người, đến cả

trái tim và trí não đều đã thắt lại. Nàng sao lại gầy như thế này? Sắc mặt
còn tái nhợt, điệu bộ dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua thì nàng sẽ
bay đi mất.

Thế nhưng điều làm hắn bực mình hơn nữa là từ đầu chí cuối, nàng

vẫn không hề nhìn lấy hắn một cái. Kể cả lúc hành lễ hai mắt nàng cũng
cụp lại, không để hắn nhìn ra bất kì cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.