CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 805

Lan tướng quân nghe vậy hừ lạnh: "Sao ngươi lại có thể chắc chắn

như vậy? Hay là đang làm chậm lại quá trình chinh chiến thiên hạ của bệ
hạ?"

"Không phải mà! Ta đã bảo rằng một lòng muốn giúp đỡ cho các

người thì sẽ không làm cái loại chuyện đó. Trước khi biết đến Ngự Thiên
Đế, ta từng là lang y chuyên đi trị độc. Chút độc này đương nhiên có thể dễ
dàng nhận biết rồi!"

Lan tướng quân vốn có hiềm khích với Phượng Dạ Hi, còn đang định

dùng lời lẽ công kích nàng thì đã bị Lãnh Diệc thần gắt lời: "Ngươi mà còn
chống đối nàng nữa thì trẫm cho ngươi ra biên cương ở với dã thú." Dứt lời
liền quay sang những tướng sĩ còn lại: "Các ngươi nói binh lính lấy tạm vải
áo bên ngoài che miệng với mũi lại đi. Tránh để bị trúng độc!"

"Vải áo cũng tốt, nhưng nhất định phải là áo trong. Bởi y phục ở ngoài

có thể đã bị nhiễm độc." Phượng Dạ Hi chậm rãi nhắc nhở.

Lãnh Diệc Thần phân phó xuống dưới, bảo người làm y hệt những gì

mà nàng đã nói. Rốt cuộc chúng binh sĩ sau khi trang bị đầy đủ cũng tràn
đầy hào khí xông lên. Tránh thoát được khí độc, như mọc thêm cánh, quân
Ngụy rất nhanh bị tóm gọn cả lũ. Chỉ còn lại Ngụy đế mất tích.

Phượng Dạ Hi đứng cạnh Lãnh Diệc Thần, từ trên cao nhìn xuống thế

trận đang nghiêng về phía mình. Trong lòng ngổn ngan vô vàn cung bậc
cảm xúc. Có thương tiếc, cũng có một loại cảm giác kì lạ không thuộc về
nàng mang tên thỏa mãn.

Rốt cuộc mình đang thỏa mãn điều gì? Chính bản thân Phượng Dạ Hi

cũng không biết.

Nhìn dòng người bỏ chạy tán loạn ở phía dưới, rốt cuộc Phượng Dạ Hi

cũng nhớ ra việc quan trọng nhất của mình, cũng là mục đích chính khi đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.