CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 806

đây. Nàng quay sang nói với Lãnh Diệc Thần: "Nhi tử của ta, phải mau đi
cứu Quân nhi về."

Thấy hắn gật đầu, cả hai toan cưỡi ngựa xuống dưới thì đột nhiên, từ

trong bụi cây nhảy ra một tiểu cô nương, cũng khoảng mười lăm mười sáu
tuổi. Tiểu cô nương ấy mày ngọc miệng ngà, xinh đẹp non nớt tựa một tiên
nữ lưu lạc trần gian. Đôi mắt to tròn đen láy, vô cùng có hồn, khiến người
ta khi đã lạc vào thì không còn lối thoát. Da dẻ trắng noãn, trông thực mềm
mại, như nhéo vào có thể chảy ra nước. Cả người toát ra khí chất của hoàng
gia. Ngay cả cách ăn mặc cũng cho thấy tiểu cô nương này thuộc hạng giàu
có. Nhưng một người như thế thì là gì ở chốn này?

"Tiểu cô nương, muội làm gì ở đây? Nơi này rất nguy hiểm, còn

không mau trốn đi?" Phượng Dạ Hi cất lời.

Thế nhưng tiểu cô nương này không những không tránh đi, ngược lại

còn ngoan cố chắn trước ngựa của hai người. Sắc mặt tái nhợt, trên mặt tràn
đầy nước mắt, khiến gương mặt xinh đẹp nhem nhuốc cả ra. Người run lên
bần bậc, miệng nhỏ nhắn mở ra, thanh âm non nớt trong veo cất lên: "Ta
tên Ngụy Vô Song!"

"Cái gì cơ?" Phượng Dạ Hi có chút không hiểu, nhưng mày kiếm của

Lãnh Diệc Thần đã nhíu lại vô cùng chặt rồi.

"Ta là Cửu công chúa Ngụy quốc, Ngụy Vô Song." Tiểu cô nương

dõng dạc nói, tuy ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, nhưng thái độ vẫn ngoan
cường: "Xin các vị hãy bắt ta đi, tha cho phụ hoàng của ta và Ngụy quốc."

Một màn này được bạch y nhân đang ngồi thong dong trên cây quan

sát tất cảo. Mày kiếm của y sau khi xem xong một hồi cũng nhíu lại, chặt
như Lãnh Diệc Thần. Phong Hồn âm thầm siết chặt nắm đấm, Ngụy Vô
Song này, không phải là một người xa lạ. Tiểu cô nương này y rất quen
thuộc đã cảnh báo nàng phải tránh xa chiến sự khó lường, sao lại còn đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.