CHÍ TÔN PHƯỢNG HẬU - VẠN KIẾP TRẦM LUÂN - Trang 847

Ngự thư phòng, bóng hình nam nhân lấp loá sau ánh đèn mờ ảo, cả

ngày cặm cụi xử lý tấu chương khiến Lãnh Diệc Thần có chút mệt mỏi.
Hắn buông bút xuống, duỗi người, lấy tay xoa xoa ấn đường, thở hắt ra một
hơi.

Ánh mắt đen sâu thẳm hướng ra ngoài bầu trời mưa mà nhìn. Lòng

hắn bất giác nặng trĩu.

Đã mười ngày rồi, hắn và nàng vẫn chưa gặp nhau.

Đối với thái độ thay đổi thất thường của nàng, hắn có chút sợ hãi với

những gì mà mình sắp phải đối mặt.

Đáng lý ra nàng phải hận hắn, chán ghét hắn, mong muốn rời bỏ hắn.

Nhưng không, tất cả đều không có. Nàng rất tự nhiên mà bắt chuyện với
hắn, còn thân thiết gọi hai tiếng "phu quân". Từ rất lâu rồi, hắn đã chuẩn bị
kĩ những gì mình sẽ nói và sẽ làm nếu nàng muốn rời đi. Tuy nhiên, những
hành động của nàng đều là ngoài dự đoán.

Hắn sợ, sợ hãi phải gặp nàng, rồi lại nghe nàng nói muốn rời đi. Hoặc

đáng sợ hơn nữa là, sau khi đến Lữ Hà cung của nàng, thứ còn lại chỉ là
một bức nằm trơ trội một mình.

Cảm giác đó hắn đã được nếm thử. Đau đến không chịu được, cảm

giác như tất cả đều sụp đổ trước mắt mình. Mất đi hơi ấm khiến trái tim
lạnh toát, lúc ấy hắn chỉ muốn buông bỏ tất cả, tìm lại hơi ấm kia, chứ nếu
không tim hắn sẽ bị băng giá đông cứng mất.

Đó chính là lý do khiến Lãnh Diệc Thần hắn không dám tìm đến gặp

nàng. Chỉ âm thầm sai Mộc đi theo bảo vệ nàng, và cũng là để... giám sát
không cho nàng có ý định rời đi!

Cũng đã mười ngày trôi qua, nhưng nàng tuyệt không đến nhìn hắn lấy

một lần. Tuy hắn biết, việc này cũng là lỗi do hắn. Một con người cao ngạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.