CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 110

dứt khoát là con bé chẳng cần thêm thắt nút ruồi son làm chi cho rườm rà.
Cái miệng đó đẹp nhất trong đám và đã ăn hàng quá mạng rồi...

Ngày vào lại Đà Nẳng, đứng trên đỉnh đèo Hải Vân giăng mắc mây trôi,

hắn nhớ những ngày hè qua mà lòng thì nao nao nghĩ tới bạn bè trường lớp
và trời thu mưa sắp đến trong thành phố. Sự luân chuyển của mùa theo thời
gian trôi xuôi cùng thinh sắc ảnh hình khiến nơi chốn dồn đọng trong nỗi
nhớ, im lìm mà bền chặc như những tảng màu lạnh của một bức tranh tỉnh
vật . Hình ảnh cánh phượng hồng lả tả rơi trên dòng Hương và những trái
phượng già rụng nằm vương vãi trên đường dọc bờ sông Hàn như nét chấm
phá ở hai đầu của một quãng đời. Thời gian trôi, những đứa con trai con gái
lớn lên và kỷ niệm chuổi ngày thơ sẽ nối dài thêm ước vọng.

Người đứng nhìn đọt núi vói trời rồi vọng theo ngàn mây trôi mà mãi

hoài kiếm tìm cho mình giấc mộng trùng khơi. Tự nghìn năm xưa, người đi
về biển xanh, người ở lại đầu non, nên người vẫn mãi phân ly, ngoái vọng,
đợi chờ, dắt díu, ra đi. Trên đá cũ lũy đồn cheo leo quan ải, từ hàng trăm
năm trước có lẽ gió núi vẫn thổi chạnh lòng người lính thú Đàng Trong.
Người hiu hắt nỗi lòng trấn thủ lưu đồn, đợi chờ một tin nhạn, một bóng
quần thoa từ tuốt luốt ngoài tê xa xôi truông phá. Bởi thương anh em cũng
muốn vô, sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang... nên người vẫn chiều chiều
mây phủ Hải Vân, súng rền Non Nước bâng khuâng dạ người... Trăm năm
sau, chiều nay cũng có những người lính áo trận bạc màu, đóng đồn trên ải
quan xưa lộng gió, theo xe từ đỉnh núi xuôi về hai phía chân đèo.

Những giấc mơ vẫn lặn lội trên đường. Cơn mơ nào nối liền cách trở

cheo leo như những toa tàu nối vào nhau bền bỉ, chừng mực. Con tàu thấp
thoáng băng mình qua cánh rừng xa, mỏng manh làn khói xám bị gió xé rã
rời. Thế thôi, dù có lắng tai cũng chẳng nghe được chút âm vọng nào ngoài
nhịp đập tim mình và tiếng gió trời. Con tàu vẫn lăn mình về phía trước, lúc
chênh vênh bên triền vực, khi tối tăm dằng dặc qua mấy dặm hầm sâu, để
làm chuyện nối liền. Con tàu ra đi, quay về, níu kéo thời gian, nối lại những
quãng đời có mưa rơi ở hai đầu nỗi nhớ. Tàu ra Huế, tàu vô Đà Nẳng. Nam
Ô. Liên Chiểu. Cầu Hai. Nước Ngọt. Ga lớn. Ga xép. Sân ga. Vẫn tiếng
máy tàu xình xịch, vẫn khói tàu phun cao hào sảng rộn ràng và con người
gặp gỡ chia lìa, ân cần lưu luyến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.