CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 108

Hơn mười năm sau, khi gia đình tôi từ Đà Nẳng trở lại Huế thì ông bà

Ngoại đã theo người cậu, em kế mẹ, vào sống ở Sài Gòn từ vài năm trước.
Ở lại Đà Nẵng trọ học, tôi thích thú nôn nao từng chuyến xe đi về qua ngọn
Hải Vân vào những dịp nghỉ hè tết lễ. Cảm giác lâng lâng khi nhìn mây
nước quyện nhau từ chốn lưng trời chẳng hề suy biến trong tôi. Mãi mãi
đậm nét trong ngăn phần kỷ niệm, hình ảnh đứa bé năm tuổi, rồi bảy tuổi,
thích thú lạ kỳ với cảm giác đang đứng trên mây nhìn xuống mặt biển mờ
sương khói. Những cụm mây vương vấn sương mai, theo gió bay là đà trên
mặt đường rồi nhẹ nhàng vờn níu bước chân khách viễn du. Những năm về
sau, đôi khi đứng trên đỉnh đèo mưa rơi nhìn về phía vừa đi qua, bối rối
phân vân, tôi quay bước rồi mà vẫn tự hỏi lòng. Đi đến hay đi về, phần còn
lại của cuộc hành trình vẫn là con đường đi xuống. Hạnh phúc có phải đang
náu mình đâu đó dưới truông mây xa? Sỏi đá lăn mình về lũng sâu, thả ước
mơ theo cánh gió lướt trên mặt nước, thất lạc kiếm tìm. Dù sao, từ những
ngày bước chân vào đời, tôi đã có lần từ đỉnh núi đó bâng khuâng nhìn về
hai phía, thấy bay đi những cơn mưa.

“Mỗi người Huế có một mùa mưa riêng trong trí nhớ đã thành kỷ

niệm...” (Trần Kiêm Đoàn). Còn hắn, đi đi về về với Huế, với Đà Nẳng, cậu
trai tơ chợt thấy mình lớn lên, chợt tất bật vụng về, trong ni thương ra,
ngoài nớ nhớ vô. Giòng thương nhớ, giòng mưa, bay qua Hoàng Thành, qua
dòng sông An Cựu nắng đục mưa trong. Mưa vần vũ trên đỉnh Hải Vân, níu
thêm mây xám lưng đèo, rồi đổ hết luyến lưu xuống bến Hà Thân làm ướt
áo bầy nữ sinh qua chuyến phà lối về An Hải. Hắn vội vàng quảy thêm nỗi
nhớ đổ vào mưa, đầm đìa một mùa riêng từ lúc hạt mưa còn tươi, lóng lánh
trên từng sợi tóc mai e ấp má hồng non mười bốn. Cậu học trò nửa-Huế-
nửa-Quảng bỡ ngỡ theo bầy bạn mới quen từ Bến Ngự đạp xe qua Kim
Long. Cơn mưa mùa hè bất ngờ đổ xuống bến Vạn Xuân. Bầy học trò ồn ào
bỏ bến nước, té chạy vào ngôi từ đường kín đáo trầm tư trong khu vườn
xanh mướt thanh trà. Nép mình bên gốc phượng, hắn điếng người không
dám thở mạnh, nhìn mưa sa mù trên dòng Hương bất chợt lênh đênh. Con
bé Đồng Khánh mà hắn ớn nhất vì cái tính chua ngoa, không chạy theo bầy,
có lẽ đang đứng núp mưa cạnh hắn. Gần lắm. Từ cuối tia mắt nhìn xuống,
lụa đẫm mưa hồng ôm bờ chân thuôn mịn màng tôn nữ. Mưa vẫn rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.