CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 109

Không gian rạt rào luân vũ, thấm đượm vào thân thể giòng cảm giác ngần
say của cơn sốt lạ nóng bừng da thịt. Trong thảng thốt hắn nghiêng người
theo nhịp tim đang đập nhanh hồi xúc động, chạm vào cánh tay trần mát
rượi mưa sa. Đôi mắt mở lớn vướng sau nhành tóc ướt buông rèm theo bờ
mi thanh xuân. Hạt mưa đọng trên môi, lưởng lự lăn dài xuống cằm, xuống
cánh áo lụa đẫm mượt vóc tràm thơm. Hắn hoảng hồn quay mặt, bước đâm
sầm xuống bến sông. Những giọt mưa mát mặt và nước dòng Hương quyện
ấm dưới chân giúp hắn choàng tỉnh chỉ để cảm thấy ngượng ngùng mà tự
trách mình sao vụng về quá đỗi. Té ra con chằng ni đẹp dể sợ. Trong bụng
hắn muốn gan góc quay lại dòm cho bưa, nhưng cuối cùng rồi cũng chỉ dám
một thoáng nhìn. Cậu học trò bổng muốn làm thi sĩ, hắn mường tượng bóng
lụa hồng bên bờ nước lẫn chìm trong tàng phượng rũ lá, mênh mông màu
hoa đỏ lưng trời vừa ngớt hột… Em về rải mộng ngày mưa. Vóc tràm thơm
dáng xuân vừa khơi phương. Tóc mai níu nụ môi hường. Vắn dài sợi nhớ
sợi thương mượt mà. Ngần tay hứng giọt mù sa. Đôi bờ chân duỗi ngọc ngà
lụa phô. Nhớ nguồn sông dục sóng xô. Mây nghiêng lời núi chiều phôi pha
trời…(Phan Thái Yên)

Mùa hè ở Huế oi ả trôi qua. Nên vẫn mãi ướt át trong lòng cơn mưa đầu

mùa mới lớn. Còn thơm trong trí nhớ đôi môi xinh tôn nữ láu táu ăn hàng
trong quán bánh bèo dưới chân núi Ngự Bình. Và vẫn giòn tan tiếng cười
bầy con gái Đồng Khánh giởn đùa trên bến nước xanh bóng tre. Lối mòn
xuống bến gần Tòa Viện Trưởng hắn rành như đếm nhưng chẳng dám mon
men nên Cầu Ga vẫn cụt ngủn cho dù hắn và lủ bạn liên minh Quốc-Học
Hàm-Nghi đã vòng xe đạp không biết bao lần. Cuối cùng, tên gan lì nhất
trong bọn đã hiên ngang dựng chiếc xe đạp bên thành cầu, khum tay cất
tiếng gọi tên con bé nó “chiếu tướng” từ lâu. Em thơ, em mộng cái l. em
tộng bộng...! Bến nước hiền ngoan bổng dậy ba đào. Bầy con trai tan tác
đạp xe, cao chạy xa bay khỏi vùng âm thanh chanh chua eo óc. Ngồi nghĩ
mệt dưới chân bậc cấp lối lên chùa Báo Quốc, hắn nghĩ tới chút nhụy bánh
bèo dính phía trên khóe môi đứa con gái, như một nét son duyên... Đạp xe
thả dốc Nam Giao, gió mát lộng và cái miệng duyên dáng dể thương của
con bé đỏ au trong trí tưởng hắn. Lúc chiếc xe đạp hết đà lừ đừ lăn từng
vòng bánh qua cầu rồi quẹo về phía đầu đường Nguyễn Huệ, hắn cũng vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.