CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 114

bài trí đơn giản bình thường. Góc kia là một ghế nệm da dài và cái bàn nhỏ
với chiếc máy vi tính rối bời dây nhợ. Chiếc cửa kính lùa trông ra khoảnh
sân nhỏ, giang sơn của con Kiki nằm chực chờ cửa mở là phóng chạy ngay
vào nhà. Trời vừa qua tết Dương lịch, hai bụi hoa nở vàng ối dưới hiên nhà,
cánh nhỏ như hoa mai.

Hầu như mỗi tối bác Xuân đều hát karaoke. Bà hát khá hay với giọng

thổ, thâm thấp khàn khàn. Mặc dầu cha mẹ tôi không hát karaoke, tôi biết
hầu hết những bài hát đó trên nhiều băng nhạc mà họ vẫn thường lắng nghe.
Bác Xuân hát mỗi ngày, bà nói, nếu không bác sẽ quên lời. Do vậy mỗi lần
quên vài chữ đâu đó hay vấp váp nhịp lời của bài hát, tôi lại nghe bác lẩm
bẩm một mình là cần phải tập thêm nhiều. Phước, con gái bác Xuân, nói với
tôi mẹ nàng vui hơn khi có người mới nghe bà hát. Bác Xuân vừa nghỉ hưu
vì lý do sức khỏe sau nhiều năm làm việc ở phòng ăn của trường trung học
trong phố Vaureal. Ban ngày khi ba cô con gái ở trường và chồng ở sở làm,
bác Xuân hát một mình ở nhà. Vào những ngày không la cà ở Paris, sự hiện
diện biếng lười của tôi ở nhà dù sao cũng đã giúp bác Xuân nghĩ bác có
được một thính giả trung thành. Thỉnh thoảng tôi ngưng viết, ngồi lắng
nghe rồi góp chuyện với bác Xuân bằng mớ tiếng Việt đáng bị đánh đòn của
mình về bản nhạc bà vừa hát xong. Dù bác Xuân có vẽ vui và linh hoạt hẳn
lên mỗi khi bà hát, tôi lại cảm thấy buồn buồn khi nghe những lời ca quen
thuộc. Tôi nghĩ tới mẹ cũng nghe bài hát này lúc bà im lặng làm việc, mắt
nhìn ra khu vườn hoa lá xanh tươi, góc Đông Phương của cha mẹ trên vùng
đất kiều cư tận vùng Bắc Mỹ. Tôi bâng khuâng nghĩ tới biết bao nhiêu gia
đình trong biết bao nhiêu quốc gia trên thế giới, cùng một bài ca đã hát đã
nghe... [i]Sài Gòn ơi, ta mất người như người đã mất tên. Như dòng sông
nước cuộn xa nguồn... Như người đi cách mặt xa lòng...[/i](Nam Lộc)

Thỉnh thoảng bác Xuân nài nỉ chồng hát chung với mình. Họa hiếm hơn,

một đôi khi, họ ôm nhau nhảy theo tiếng nhạc. Nhưng thường thì bác
Xương ngồi trước máy vi tính tìm tòi những trang cụ quân đội bán đấu giá
trên liên mạng. Ông cặm cụi suốt buổi tối sưu tìm huy hiệu, nón lính, quân
phục, huân chương... Một buổi chiều tôi ở nhà lúc người phát bưu phẩm gõ
cửa. Mặc dầu đã biết những thứ gì bên trong, bác Xương vẫn nôn nao háo
hức lúc mở thùng bưu kiện. Ông trân trọng kéo ra chiếc áo trận bộ binh bốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.