Mưa Tren Phố Suối Snoqualmie
Phan Thái Yên
Ở
Seattle trời cũng mưa nhiều như Huế. Không xa đó, vùng phố suối
Snoqualmie lại càng quá hiếm hoi những ngày ráo tạnh. Với Mệ Ngâu thì
hình như lúc nào trời cũng mưa, ngay cả lúc mặt trời soi bóng. Mệ vẫn
thường nghĩ vậy mỗi lần đứng nhìn giòng thác đổ. Hơi nước trắng lịm phả
vụt lên trời làn sương mưa làm lóng lánh ngủ sắc vầng nắng mai bừng lên
trên đầu ngọn suối.
Mệ Ngâu tới công viên bên suối hầu như vào mỗi buổi sáng. Mệ ngồi
nhìn tảng nước sa sầm xuống vực đá rồi quẩy tung lên thoắt hiện mưa
giăng, sương sương mờ mờ làn cung vũ. Mắt mệ dầm trong mưa, nhớ về
những chuyện xa lắc xa lơ đời mình cũng dầm trong mưa, thắm thiết ân cần.
Có lần mệ Ngâu buột miệng nói với người giữ công viên ý nghĩ chợt đến
trong đầu, rồi bật nhớ ra cười.
- Cũng may ôn là người Việt, chớ không thì ốt dột chết. Ngồi đây mà cứ
tưởng như đương ngồi bên bờ Phá.
Người làm vườn, trạc tuổi con trai lớn của mệ, đang tỉa dọn cây cảnh gần
ghế đá nơi mệ đang ngồi, cũng cười theo.
- Cụ nói đúng đó. Trời ở Phá Tam Giang nhìn lúc nào cũng như đang
mưa nhưng kỳ vỹ bao la hơn. Lớn lên, quen với Bắc Mỹ Thuận, Ninh Kiều,
cháu đã ngây người đứng nhìn Phá Tam Giang lần đầu tiên hành quân ra
Huế sau tết Mậu Thân.
Họ quen nhau như thế từ sau câu chuyện tình cờ.
Định mệnh của người lính già đã gắn liền với vùng cuối nước Tam
Giang từ một thuở chinh chiến hào hùng chẳng sợ nề chi truông phá. Cô gái
Lại Ân làng Sình mang theo trong lòng hình ảnh hoa mai bay trắng như