CHIẾC ÁO MÀU RÊU XANH - Trang 97

Con tàu trẻ trung lao mình về phía trước, quăng vụt về sau những ngôi

nhà cổ kính rãi rác trên cánh đồng vừa tỉnh giấc đông miên, im lìm cây cỏ.
Từng mái ngói vướng bụi thời gian ngã màu nâu xám, loáng khuất trong
màu xanh non vừa choàng áo mới lên dải bình nguyên đang vươn vai phủi
từng mảng tuyết muộn e dè trốn ánh mặt trời.

Người đàn ông ngẩng nhìn khoang trời xanh không một vẩn mây. Con

tàu như ngừng lại. Êm đềm. Ông không muốn nhìn xuống để khỏi lạc mất
giây phút lắng đọng, mong manh nỗi hạnh phúc nhẹ ngát tơ trời. Những
giòng sông, những tình thân, tiếng gió trời, lời ru bên vườn, chiến tranh, hòa
bình, cải tạo, thuyền nhân, cuộc sống lưu dân, con tàu, sân ga, ở lại, chia lìa.
Tất cả dìu níu vào nhau trong ngờ ngợ chiêm bao, không chiều, không nơi,
chẳng trước chẳng sau. Thảng thốt. Chìm sâu.

Người bạn lính cũ, an nhiên sống qua nửa tuổi đời với vợ con trong khu

phố ngoại ô London. Tình bằng hữu rộ dậy, vượt thoát vài ngày thăm ngắn
ngủi, bởi tiếp dài theo bao năm rượu uống một mình. Câu chuyện thâu đêm
nối lại mối lòng chợt rung động hoa niên. Gợi lại những mãnh đời long
đong, riêng rẽ mà quen thuộc bởi cùng tang thương trên giòng định mệnh
chung của đất nước bất hạnh. Ðịa danh những con sông giòng kinh họ đã đi
qua, quanh co trói buộc một thời trai trẻ. Có gì khác nhau về những cơn say,
giọt rượu uống vào, giòng máu đổ ra trên giòng kinh nước đục Tháp Mười
hay con nước rã rời lục binh trôi Vàm Cỏ ? Hay những cơn sốt rét kinh niên
cho vật vã thêm giòng tháng ngày tù đày khốn khó, chốn núi rừng xa, ngoài
Bắc trong Nam. Và như thế, sau ba ngày, ba mươi năm sau, hai người bạn
chia tay, thân tình nở hoa thắm trong lòng...

Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của mẹ vì mùi nồng khai lúc họ vừa bước

xuống đường hầm metro, người con cười lớn. Welcome to Paris,
Mom!...Rồi đở lời. Thật ra thì tất cả những gì ba mẹ đọc từ sách truyện vẫn
còn đó. Kinh Thành Ánh Sáng. Ðền đài, cung điện, tháp cao... Ngoại trừ
những sạp bán sách cũ ở khu Monmartre vẫn chưa mở cửa vì thời tiết còn
qúa lạnh.

Họ về đến nhà người bạn ở ngoại ô Paris lúc trời đã sập tối. Bạn cũ gặp

lại nhau sau hơn ba mươi năm xa cách, ngờ ngợ mái tóc phai bạc thời gian.
Chỉ một thoáng thôi để mắt còn kịp rộn nỗi vui náo nức. Ký ức dồn về trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.