Em không lo. Em còn mười năm được ở nhà. Nhưng con hổ
đã vào cạm rồi mà không biết. Nhà chồng bắn tin bảo
nhà nó hết người làm nên xin cưới ngay. Thế là bố mẹ em
lại nghĩ ra cái sợ khác. Đời người ngày trước thật lắm cái sợ.
Dù không cho cưới, nhưng đã hẹn rồi thì nếu em chết bây
giờ cũng là ma nhà người, cũng lại phải đền, thân con gái
trốn đi lấy chồng đâu cũng phải đền. Bạc nợ còn không
trả được, lấy bạc đâu để đền. Thế là em sắp phải về nhà
chồng.
Từ lúc ấy như có ai đặt em ngồi vào bóng tối.
Nước mắt em chảy tràn, ướt hết thành giường
Nghĩ không nổi, suy không tới, trời vẫn chưa sáng.
Em quên tất cả, chỉ có cái sợ. Em đi tra hạt bầu trên
nương xong, vào rừng, hái bảy chiếc lá ngón. Em chỉ còn
nghĩ cái chết, chẳng nghĩ gì nữa. Chỉ còn ăn lá ngón cho
được thôi sống thì mới khỏi về nhà người ta.
Về nhà, bố đi vắng. Chỉ còn mẹ. Đã thấy hoa mắt.
Nếu không bảo mẹ là mình đã ăn lá chết, mẹ không được
biết ta sắp chết thì thương mẹ quá. Nhưng em chưa dám
nói thẳng. Em hỏi em gái:
- Mày có hoa mắt không?
Nó đáp:
- Không.
Em nói: