CHIẾC ÁO XƯỜNG XÁM MÀU HOA ĐÀO - Trang 183

Em không lo. Em còn mười năm được nhà. Nhưng con h

đã vào cm rồi mà không biết. Nhà chồng bắn tin bo
nhà nó hết ng
ười làm nên xin cưới ngay. Thế là bố m em
l
i nghĩ ra cái s khác. Đi người ngày trước tht lắm cái s.
Dù không cho c
ưới, nhưng đã hn rồi thì nếu em chết bây
gi
cũng là ma nhà người, cũng li phi đền, thân con gái
trốn đi lấy chồng đâu cũng ph
i đền. Bc n còn không
tr
được, lấy bc đâu đ đền. Thế là em sắp phi về nhà
chồng.

T lúc ấy như có ai đt em ngồi vào bóng tối.

Nước mắt em chảy tràn, ướt hết thành giường

Nghĩ không nổi, suy không tới, trời vẫn chưa sáng.

Em quên tất c, ch có cái s. Em đi tra ht bầu trên

nương xong, vào rng, hái by chiếc lá ngón. Em ch còn
nghĩ cái chết, ch
ng nghĩ gì na. Ch còn ăn lá ngón cho
đ
ược thôi sống thì mi khi về nhà người ta.

Về nhà, bố đi vắng. Ch còn m. Đã thấy hoa mắt.

Nếu không bo m là mình đã ăn lá chết, m không được
biết ta sắp chết thì th
ương m quá. Nhưng em chưa dám
nói th
ng. Em hi em gái:

- Mày có hoa mắt không?

Nó đáp:

- Không.

Em nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.