áo cũng không còn mà mặc. Ông lại đương lảm nhảm. “Vì nó
khổ, nó bắt ai cũng phải khổ như nó, hai anh em như nhau
hà hà...”
Rồi ông Mã Hợp ôm hai tay lên mặt, im lặng. Tôi đương
nghĩ đến bà lão ngồi uống rượu một mình trong kia. Khi
người ta đã chếnh choáng có lẽ máu trong người đã được
hâm nóng hơn, nghĩ cái gì hay làm ngay cái đấy, ít nghĩ ra
những trở ngại loăng quăng như lúc chưa uống rượu. Tôi đã
biết cô Phảy mà hóa ra tôi không biết cô Phảy, không, cô
Phảy không phải mụ Tường Lâm, cô Phảy không đần độn
ngây dại như mụ Tường Lâm. Ừ, tôi phải vào trò chuyện với cô
ấy, tôi vào chơi với cô Phảy năm xưa.
Cái bếp xép không có đèn. Nhưng hai cây củi to hồng
rực như hai con trăn lửa. Bà lão ngồi tỳ một bàn tay lên cái
cằm móm, nhìn đống lửa sưởi. Tôi không trông thấy be lọ
đâu. Bà lão cũng chẳng buồn ngước mắt. Đương nghĩ ngợi
gì, hay là vốn thờ ơ như không biết có người đi vào.
- Em là Tư. Nông Văn Tư ấy mà, em chào chị Phảy.
Ông Mã Hợp ở gian ngoài nói chõ vào:
- Nó điếc đấy. Hai anh em tôi điếc. Hai anh em tôi khổ
cả. Chú Tư phải hét to lên nó mới nghe tiếng.
Bà lão nhìn lên. Tôi bỗng gặp cái cười móm mém trong cái
miệng không còn răng đã hõm sát dính vào lợi. Thế là bà
ấy, nếu không nghe được thì cũng biết lời chào của tôi
rồi. Hay là đã bao nhiêu năm nay bà mới lại thấy có bóng
một người đàn ông lạ đến với mình mà bà cười? Không biết