Thế là hôm ấy hai lão bạn già cũng chưa ai đến. Ông
Mã Hợp bắt trong bu ra một con gà. Tôi không phải nghe
tiếng đạp nhau phành phạch, khô khốc dưới sàn nhà và
như thế cũng làm cho tôi quên đi cái rầu rĩ khổ cực nhớ lại
lúc hai người đàn bà gườm nhau. Không có tiếng gà phá
lồng mổ cắn nhau nữa, thì tôi lại nhớ đến một cô Phảy,
thế nào cũng không thể tưởng được ra cô Phảy xưa kia lại có
khi, lại có thể là bà lão như cái tã, cái bóng xám lúc nãy hai
tròng mắt sắp long ra, lồi lên, như con mèo ốm đánh
nhau với con chuột cống, không biết con nào sắp chén
thịt con nào, rồi lại vào lặng yên, hai mí mắt đen xịt buồn
bã cúp xuống, củ rủ ngồi chết rũ trong cái chái nấu lợn
không dám ló ra chỗ bếp giữa nhà này.
Ngày xưa ấy, Phảy ở Hồng Kông trở về, đã bao nhiêu
năm cho đến bây giờ, lại lam lũ đi nương, lại đi rừng, đến
khi thành bà già lụ khụ điếc lác, răng rụng hết lúc nào. Ai
biết bà già kia đã một thời con gái ra Hồng Kông, đến bà
lão ấy cơ chừng cũng chẳng biết mình đang chờ ai, đợi ai,
mình đã có khi đến cái nơi đô hội ăn chơi nhất thế giới
ấy.
- Bảo cô ấy ra đây ngồi ăn cơm cho vui. Chứ ông với tôi
thế này, ta bắt chước phong tục người Dao đàn bà phải
ngồi mâm khác à?
Ông Mã Hợp nói:
- Đáng nhẽ thì vui nhiều hơn, ối giời, nó ác quá, nó bắt
ai cũng phải cô quả, ai cũng phải mồ côi. Mặc nó! Nó cũng
uống rượu một mình trong ấy đấy!