CHIẾC ÂU VÀNG - Trang 14

một cái đuôi sam nhỏ vào sau đầu, nhưng khốn thay, ngay trong lần đầu tiên
ta cúi chào thì sợi dây buộc tệ hại ấy đã bung ra, một con chó mũi tẹt bám
theo ta ngửi đánh hơi đã ngoặm luôn tức thì và hí hửng mang chiếc đuôi
sam đến chỗ ngài cố vấn. Ta hốt hoảng nhảy theo, ngã nhào luôn lên mặt
bàn mà ngài đương điểm tâm, khiến cốc, đĩa, bình mực và lọ đựng cát loảng
xoảng rơi xuống đất, nước sôcôla cùng với mực chảy ròng ròng xuống bản
báo cáo mà ngài vừa viết xong. “Ông là quỷ phải không?” - ngài cố vấn gào
lên giận dữ và tống ta ra khỏi nhà. Hỏi có ích gì không, khi bạn ta, phó hiệu
trưởng Paulmann, mang đến cho ta niềm hy vọng trở thành viên ký lục,
nhưng mà cái số phận hẩm hiu theo đuổi ta cùng khắp! Nó có để cho ta làm
chuyện đó hay không? Chỉ mới hôm nay thôi, vào ngày Chúa lên trời, ta đã
muốn ăn mừng thật thoải mái tươi vui, muốn hòa mình với mọi người. Lẽ ra
ta có thể giống bất kỳ người khách nào trong khu Linke Bad, cất cao giọng
hãnh diện: “Anh bồi - cho một cốc bia vại - nhớ là loại thượng hảo hạng
đấy nhé!”. Lẽ ra ta có thể ngồi trong đó đến tối mịt và hơn thế, ngồi sát bên
những cô gái yêu kiều ăn mặc thật xinh tươi. Ta biết vào đó ta sẽ có can
đảm, có lẽ ta sẽ trở thành một người hoàn toàn khác; phải rồi, có thể ta bạo
dạn đến mức khi có cô này hay cô khác lên tiếng hỏi: “Không biết bây giờ
là mấy giờ rồi nhỉ?” hoặc “Họ đương chơi bản nhạc gì không biết?”, ta sẽ
nhẹ nhàng lịch thiệp đứng ngay lên mà không đánh đổ mất cốc bia hay vấp
ngã vào ghế băng, ta cúi người bước lên một bước rưỡi và đáp lại: “Thưa cô
nương, xin cho phép tôi được cung phụng cô nương, đó là khúc dạo đầu
trong vở nhạc kịch Nữ thủy thần sông Donau

[6]

hoặc “Thưa quý cô, sắp đến

sáu giờ chiều”. Chả lẽ một việc làm như thế lại có người nào trên thế giới
này hiểu sai ta hay sao? Ô, không đâu! Các cô gái có lẽ sẽ mỉm cười ranh
mãnh như thường tình và nhìn ta chăm chú, nếu lúc đó ta bạo dạn tỏ ra
mình cũng biết nói dịu dàng và tao nhã, biết cách cư xử với quý bà, quý cô.
Nhưng khốn thay, quỷ satăng đã lại dẫn ta giẫm vào cái giỏ táo khốn kiếp
ấy, để giờ đây ta phải cô đơn với tẩu thuốc Knaster

[7]

này”. Nói đến đây,

chàng sinh viên Anselmus phải ngừng lời vì nghe có tiếng động kỳ lạ lạo
xạo và loạt xoạt phát ra từ thảm cỏ ngay bên cạnh, rồi tiếng động ấy trườn
dần lên cành cây mộc hương đang nghiêng xuống đầu chàng. Ít lâu sau hình
như có tiếng gió chiều lao xao trong lá cây, có những con chim nhỏ đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.