CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 101

“Ông ta không nhớ Sách Đỏ Appin. Ghi trong giấy rằng không có sách

nào.”

“Thì ổng chỉ biết nó là bản viết tay thôi mà. Tôi không đứng về phía ổng

đâu, chỉ muốn xác minh sự việc thôi. Xin hỏi lại: Điều tôi nói đúng chứ?”

“Lão Fell quỷ, làm hỏng cả chuyện người ta,” Murray hơi đổi giọng phàn

nàn, đoạn ngó qua Gore. “Đúng, đây là John Farnleigh thật. Xin chào cậu
John.”

“Xin chào”, Gore đáp. Lần đầu kể từ khi gặp gỡ, Page mới thấy mặt y

thôi khắc nghiệt.

Sự tĩnh lặng trong phòng dường đang co lại, thu mình; đã đến lúc ảnh

mờ trở nên rõ nét, giá trị phục nguyên. Cả Gore lẫn Murray đều lơ đãng
nhìn xuống sàn, vừa vui vừa bối rối.

“Ông Murray có thể vui lòng xác minh mọi việc?” Welkyn hỏi nhanh,

giọng ấm đầy vẻ uy quyền.

“Thế là hết béng kì nghỉ,” Murray nói, đưa tay vào túi trong căng phồng,

và nghiêm mặt trở lại. “Rồi, đây! Sách Dấu Tay nguyên bản, với vân tay và
chữ kí của John Newnham Farnleigh khi còn bé, có cả ngày tháng nữa. Đề
phòng có người nghi ngờ tính xác thực của sách, tôi đã cho chụp hình nó,
gửi ông giám đốc cảnh sát ở Hamilton lưu giữ. Đây còn hai lá thư do John
Farnleigh gửi tôi năm 1911, có thể so sánh chữ kí trong thư và trong sách.
Cuối cùng: Vân tay lấy tối qua, và bản phân tích của tôi…”

“Tốt, tốt, tốt quá,” Welkyn trầm trồ.

Page nhìn Burrows, thấy mặt gã trắng bệch. Sau một căng thẳng kéo dài,

thần kinh quả bị ảnh hưởng không ít. Trông rộng khắp phòng, anh nhận ra
Molly Farnleigh cũng đã vào, với Madeline Dane đằng sau.

Hẳn Molly đã nghe tất cả. Mọi người giờ mới thấy nàng, vội vàng kéo

ghế loẹt xoẹt đứng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.