CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 124

chế tạo bởi ông Raisin, nhạc công ở Troyes. Ông này từng chế chiếc đàn tự
động cho vua Louis XIV, chiếc đàn mà trong khoảng 1676–1677 đã triển
lãm trong triều vua Charles II, gây tiếng vang lớn. Với kích cỡ gần bằng
người thật, người máy ngồi trên một loại giường nhỏ. Nghe đồn nó được
tạc theo mẫu một bà nhân tình của vua, chưa rõ bà nào. Người đương thời
thích lắm, vì nó biết chơi vài điệu trên cây đàn zither, và biết giơ tay lên
mũi giễu khán giả. Nó còn thực hiện những động tác khác, vài trong số đó
hơi bị khiếm nhã.”

Mọi người trong phòng đều lắng nghe chăm chú.

“Người máy do ngài Thomas Farnleigh mua về. Tên ngài ấy ở trên nhãn

sách đây. Chẳng biết vì làm trò tục hay lí do chi khác, nó dần bị bỏ bê. Tôi
chưa tìm hiểu được, song điều gì đó dường như đã xảy ra. Đến thế kỉ 18,
người ta sợ nó lắm. Từ thời ông nội ngài Dudley trở về sau, nhà Farnleigh
không chuộng những thứ ấy nữa. Dường như ngài Thomas nắm bí quyết
làm người máy hoạt động, song không truyền lại cho cháu con. Phải không
cậu… à xin lỗi… ngài John?”

Gore như bị xúc phạm bởi giọng điệu lịch sự giả tạo, song không rảnh để

tâm.

“Quả là không truyền lại,” y xác nhận. “Và sẽ không ai biết nữa. Hồi trẻ,

tôi nát óc cố tìm bí mật của Phù Thủy Vàng. Những nguyên lí thông thường
không áp dụng được với nó, tôi có thể dễ dàng chứng minh cho quý vị. Ơ
mà,” y dường nảy người. “Tôi vừa nghĩ ra: Sao chúng ta không cùng lên
xem nó? Tôi bị khùng rồi, lúc nãy tự dưng cứ nghĩ đủ cách, đủ thủ đoạn để
lẻn vào như hồi xưa. Tại sao không nhỉ? Cùng vào giữa thanh thiên bạch
nhật đi nào!”

Y dọng mạnh tay lên thành ghế, mắt hấp háy như từ trong tối mới ra ánh

sáng.

“Từ từ,” thanh tra Elliot phản đối. “Chuyện này thú vị thật, nhưng không

có liên quan. Để hôm khác hãy đi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.