CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 126

Harold Welkyn đứng lên, đi vòng quanh bàn. Những người khác vẫn

ngồi yên, trong bầu không khí u ám của thư viện. Page nhìn quanh, nhận
thấy biểu cảm lạ trên mặt một người.

“À à, rõ là thú vị,” Murray vân vê bộ râu. “Nếu tôi không nhầm, cầu

thang dẫn lên gác xép nằm ngay cuối hành lang bên cạnh Phòng Xanh.
Theo tiến sĩ thì cô hầu đã được bê xuống đặt vô Phòng Xanh?”

Tiến sĩ Fell lắc đầu. “Suy được đến đâu thì theo đến đó thôi. Mọi đầu

mối đều dẫn về gác xép. Gác xép là trung tâm mê cung, là tâm điểm của
mọi biến động, giống như cái tô chất lỏng be bé trong Căn nhà và não bộ
(nhan đề truyện đặt như thế là hay lắm đấy). Đã đến lúc chúng ta lên gác.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, nên lên bây giờ.” Elliot chầm chậm nói. “Phu nhân

Farnleigh, bà có phiền không?”

“Ô, có gì đâu, song tôi chẳng có chìa khóa. Mà không sao, cứ phá cửa.

Chồng tôi mới thay khóa mới, nhưng nếu cần cứ phá, cứ phá đi…” Molly
nắm chặt tay, đưa lên ngang mắt, lấy lại tự chủ. “Tôi sẽ dẫn đường.”

“Cám ơn,” Elliot vui vẻ. “Ai trong quý vị đã từng lên gác? Chỉ cô Dane

và ông Gore? Hai vị và ông Page hãy cùng đi với tôi và tiến sĩ Fell. Những
người khác cảm phiền ở lại đây.”

Thanh tra và tiến sĩ đi trước, thì thầm trò chuyện. Molly và nguyên cáo

đứng sau, nhưng nàng ngó lơ y, chen chân lên hàng đầu. Cuối cùng là Page
và Madeline.

“Nếu cô không muốn đi…” Page nói.

“Không, tôi muốn lên mà,” Madeline siết tay anh. “Thật đấy, tôi muốn

lên, để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa rồi tôi nói chuyện với Molly, khiến
nó giận lắm, song không nói không được, có cách nào khác đâu. Brian, anh
không cho tôi là đứa thóc mách chứ?”

Page giật mình. Tuy Madeline cười nửa miệng như đùa, cặp mắt cô lại

rất nghiêm trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.