CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 132

Đến thanh tra cũng phải nhảy lùi. Phù Thủy Vàng không đẹp. Ngày xưa

quyến rũ thế nào không biết, giờ đây nó chỉ có một mắt và nửa mặt; nửa kia
đã bị hủy hoại. Chiếc áo nhung thêu kim tuyến xưa chắc màu vàng, nay chỉ
còn đôi chút tàn y. Ngay nửa mặt còn lại của nó cũng đầy những vết nứt vỡ.

Tay người máy hơi giơ lên, điệu đàng làm dáng, trông phát khiếp. Nếu

đứng thẳng, nó cao gần bằng người thật. Song nó không đứng, mà ngồi trên
cái hộp chữ nhật. Hộp này từng được sơn mạ, giả làm trường kỉ, nhưng so
với người máy, cũng không rộng hơn, sâu hơn bao nhiêu. Dưới hộp có bánh
xe, chắc thêm vào sau này. Cả máy lẫn hộp khá nặng, phải đến hai hay ba tạ
Anh.

Madeline chợt khúc khích cười, chẳng hiểu do nhẹ nhõm hay căng thẳng.

Elliot càu nhàu, còn Fell thì văng tục.

“Ma với chả quỷ!” tiến sĩ nói. “Hố rồi chăng?”

“Gì ạ?”

“Anh hiểu tôi muốn nói gì mà. Chẳng lẽ chỉ đơn giản là: Cô hầu lẻn vào

căn phòng Yêu Râu Xanh, thấy con người máy lần đầu, nên sợ quá…” ông
ngừng lời, chu môi thổi râu. “Không, chắc không phải.”

“Tôi e không phải,” Elliot điềm tĩnh tán đồng. “Đâu đơn giản vậy. Làm

sao cổ vào được đây? Ai bê cổ xuống lầu? cổ lấy Sách Dấu Tay ở chỗ nào?
Chỉ thấy mỗi con này không thể sợ như thế, cùng lắm la hét bỏ chạy thôi,
trừ phi cổ bị chứng cuồng loạn. Phu nhân Farnleigh, các gia nhân có biết về
hình nhân không?”

“Biết chứ. Ngoài Knowles, và có thể cả bà Apps, chưa ai được thấy,

nhưng tất cả đều biết.”

“Vậy họ hẳn không ngạc nhiên?”

“Không.”

“Thế thì, nếu như Betty bị điều gì làm cho hoảng sợ trong cái hốc bé tí

này… chà, ta chả có bằng chứng nào…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.