“Trông kìa,” tiến sĩ Fell dùng can chỉ.
Đèn pin chiếu xuống sàn, chỗ gần bệ người máy, soi sáng một mảnh vải
nhăn nhúm. Elliot lượm lên, nhận ra đó là chiếc tạp dề có diềm. Tuy mới
được giặt gần đây, tạp dề loang lổ bụi đất, có chỗ còn mang hai vết rách
ngắn hình răng cưa. Tiến sĩ Fell đón lấy nó từ tay thanh tra, chuyền qua cho
Molly.
“Của Betty à?” ông hỏi.
Tạp dề có thêu nhãn, trên nhãn ghi tên bằng mực, chữ nhỏ li ti. Molly cúi
đọc và gật đầu.
“Chờ chút!” tiến sĩ Fell nhắm mắt, phục phịch bước qua bước lại nơi
ngưỡng cửa, tay đè gí mắt kính, như muốn ngăn, không cho nó rơi ra. Lúc
bỏ tay xuống, mặt ông tối sầm, trầm trọng.
“Được rồi, quý vị hãy nghe. Tôi không thể chứng minh chuyện này, cũng
như chuyện quả táo và phòng táo lúc nãy. Nhưng để tôi kể thử chuyện gì
xảy ra, rõ ràng như chính mắt trông thấy. Trong vụ án đang xét, thông tin
thiết yếu ta cần biết là giữa bữa trưa và bốn giờ chiều, cô hầu bị hù vào lúc
nào, và trong lúc đó, những người khác đang làm chi.
“Vì sao? Vì hung thủ giết người đang có mặt tại đây, ngay trong cái hốc
đây. Betty Harbottle đã bắt gặp hắn. Tôi không biết lúc đó hắn làm gì,
nhưng rõ ràng hắn không muốn người nào thấy hắn ở chỗ này. Sự thể xảy
ra thế nào, chưa hay. Chuyện xong, hắn dùng chiếc tạp dề xóa hết dấu chân,
dấu tay, và các thứ dấu vết khác để lại trên bụi. Hắn khiêng hoặc kéo Betty
xuống lầu. Sách Dấu Tay vừa trộm đêm qua, hắn để vào tay cổ. Thế rồi hắn
đi, bỏ lại tạp dề ngăn nắp ở giữa phòng.”
“Tiến sĩ hãy khoan, đừng vội.” Elliot ngẫm nghĩ rồi giơ tay. “Tôi thấy
còn hai điểm mâu thuẫn.”
“Điểm nào?”