chuông inh ỏi. Nhà nằm khá biệt lập; hàng xóm gần nhất chính là Victoria
Daly quá cố. Song Madeline không lấy sự cô liêu làm phiền.
Là chủ nhân, Madeline mặc áo trắng, ngồi nơi đầu bàn, kế bên cửa sổ mở
toang, bên dưới các thanh xà nhà thấp, đồ sộ, làm bằng gỗ sồi. Phòng ăn
chứa nhiều vật dụng bằng gỗ hay bạc sáng loáng, rộn ràng tiếng đồng hồ
tích tắc. Bên ngoài chưa quá tối, đèn nến chưa cần thắp. Bữa tối đã xong,
tiến sĩ Fell châm một điếu xì gà to xù. Page cũng đánh diêm, mời Madeline
thuốc lá.
“Đoạn về cá độ đá banh à?” Madeline bật cười trong ánh diêm lập lòe,
mặt hơi ửng đỏ. “Thật tình tôi có nghĩ ra đâu, Nat Burrows đó chứ. Ảnh
viết lên giấy, bắt tôi đọc thuộc. Song những gì tôi nói đều là thật, đều xuất
phát tự đáy lòng. Ôi, phải đứng nói trước biết bao người, tôi sợ muốn chết,
lúc nào cũng lo bị ông Whitehouse cắt ngang. Nhưng phải làm thôi, vì Nat
bảo chỉ còn cách ấy. Sau phiên điều tra, tôi chạy lên tầng trên quán trọ,
khóc lóc như động kinh, nhờ vậy mà tâm trạng khá hơn. Lúc đó trông tôi
chắc ghê lắm nhỉ?”
Nghe hỏi, tân khách đều nhìn nữ chủ.
“Đâu có,” giọng Fell thành thật, “cô diễn hay lắm. Nhưng trời ơi,
Burrows huấn luyện cho cô ư? Ái chà chà!”
“Vâng, ảnh ở đây suốt nửa đêm hôm qua để giúp tôi.”
“Burrows? Lúc nào cơ?” Page ngạc nhiên. “Tôi đưa cô về mà.”
“Anh đi rồi ảnh mới tới. Những gì tôi kể với Molly, ảnh đã hay, nên có
vẻ xúc động lắm.”
“Quý vị thấy đấy,” tiến sĩ Fell chậm rãi kéo điếu xì gà to, “đừng nhầm
mà đánh giá thấp Burrows. Page đã bảo hắn rất thông minh. Lúc cuộc chơi
bắt đầu, Welkyn tỏ ra thắng thế, song Burrows đã chơi đòn tâm lí, mẹ kiếp -
tuyệt chiêu thiệt, và lái phiên điều tra theo ý hắn. Hắn sẽ chiến đấu đến
cùng, vì danh tiếng công ty luật Burrows & Burrows sẽ lên như diều nếu