CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 18

Molly thở vào thật sâu. Khuôn mặt rám nắng, khỏe khoắn, cơ thể đầy

sinh lực của nàng khiến những lời thẳng thắn nàng thốt ra càng thêm sống
động.

“John, em thật không hiểu. Không hiểu chút nào. Nghe anh nói thì đây

giống như một trò chơi hay đánh cược vậy. ‘Chơi thế không đẹp’. ‘Không
thiên về bên nào’. Chẳng cần biết tên kia là ai, anh có thấy hắn tuyên bố
ngọt xớt rằng những gì của anh là của hắn hay không? Rằng hắn là John
Farnleigh thật? Rằng hắn là người thừa kế tước vị tòng nam tước và 30.000
bảng đồng niên? Hắn định cướp của anh, anh không thấy à?”

“Anh biết chứ.”

“Biết! Nhưng nó có ý nghĩa như thế nào với anh?” Molly kêu. “Sao cứ

phải cân nhắc, suy xét dữ như vậy?”

“Rất hệ trọng, tất cả phụ thuộc vào nó.”

“Ồ! Nếu như có người đến gặp anh và bảo ‘Ta là John Farnleigh’, theo lẽ

thường, anh chỉ cần hỏi ‘thật ư?’, rồi đá nó ra khỏi nhà, chẳng phải suy
nghĩ gì nữa. Cùng lắm thì gọi thêm cảnh sát. Nếu là em, đấy là điều em sẽ
làm.”

“Em yêu, em không hiểu vụ này đâu. Burrows nói rằng…”

Farnleigh từ từ nhìn quanh phòng. Dường như ngài để tai lắng nghe tiếng

đồng hồ tích tắc, tận hưởng mùi hương của màn cửa mới và sàn nhà được
lau chùi sạch bong. Có vẻ ngài muốn vươn người ra giữa trời nắng ấm, ôm
lấy hết thảy vùng lãnh thổ thanh bình, phì nhiêu mà mình đang làm chủ. Lạ
thay, trong giây phút ấy, trông Farnleigh vừa nguy hiểm, vừa giống một
người Thanh giáo đạo đức.

“Nếu bây giờ mất tất mọi thứ,” ngài chậm rãi nói, “thì thật tồi tệ.”

Khi cánh cửa mở ra, Farnleigh trấn tĩnh trở lại, dáng vẻ bạo lực ngấm

ngầm liền biến mất. Knowles, ông quản gia già, đầu hói, dẫn Nathaniel
Burrows và Brian Page vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.