CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 19

Burrows trông cực kì nghiêm trọng, hay nói theo kiểu Page là giống…

con cá bơn. Ngay khi còn đi trên đường, gã đã ra vẻ như vậy rồi. Buổi
chiều đó, gã không còn là người bình thường Page vẫn biết. Mà cũng phải
thôi, làm sao khác được trong tình huống khó xử dường này? Chính Page
cũng cảm thấy lúng túng cực điểm. Vừa nhác thấy gia chủ và phu nhân, anh
đã ước thầm giá mình đừng đến.

Viên luật sư nhọc nhằn chào gia chủ theo đúng lễ nghi. Động tác của

Farnleigh cứng đơ, như thể sắp sửa đi giao đấu.

“Tôi nghĩ,” Burrows nói, “chúng ta sẽ bắt đầu vào việc nhanh thôi. Ông

Page đây đã có nhã ý, chấp nhận làm nhân chứng…”

“Thôi nào,” Page lên tiếng phản đối. “Cậu cứ làm như chúng ta đang bị

vây trong thành vậy.” Anh nhìn thẳng Farnleigh, như muốn rũ bỏ vấn đề.
“Thưa ngài, ngài là một trong những điền chủ lớn nhất, đáng kính nhất tại
Kent. Chuyện Burrows kể tôi nghe nó vô lí chẳng khác chuyện cỏ màu đỏ,
hay nước chảy ngược lên đồi. Ai nhìn vào cũng phải thấy như vậy. Ngài
đâu cần phải quá thận trọng?”

“Đúng thế,” Farnleigh chầm chậm thừa nhận. “Chắc là tôi hơi ngớ

ngẩn.”

“Hẳn rồi,” Molly đồng ý. “Cảm ơn anh Brian.”

“Còn thầy Murray,” Farnleigh hỏi, giọng lơ đãng. “Anh gặp ông ấy chưa,

Burrows?”

“Thưa ngài, đã gặp, nhưng chỉ một chốc, và không với tư cách chính

thức. Bên đối phương thì chưa tiếp xúc. Murray cho hay sẽ đưa ra một bài
sát hạch, nhưng không giải thích gì thêm.”

“Ông ấy thay đổi nhiều không?”

“Không nhiều,” Burrows tỏ ra nhẹ nhõm một chút. “Dĩ nhiên là già hơn,

yếu hơn, khó tính hơn, râu đã bạc cả. Chà, những ngày xưa cũ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.