CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 20

“Những ngày xưa cũ… ờ, phải!” Farnleigh thốt lên rồi chuyển đề tài.

“Có một câu tôi muốn hỏi anh. Anh có cho rằng Murray trung thực không?
Tôi biết, nói ra điều này chẳng hay chút nào. Thầy Murray vốn luôn chân
thật, minh bạch. Dù vậy, chúng ta đã không gặp ông ấy suốt 25 năm nay.
Lâu quá rồi, bản thân tôi cũng đã thay đổi. Không có khả năng gian lận gì ở
đây chứ hả?”

“Xin ngài an tâm, không có đâu,” Burrows nghiêm mặt. “Chuyện này

chúng ta đã từng bàn. Tôi đã nghĩ tới khả năng ấy ngay từ đầu và đã tiến
hành các biện pháp cần thiết. Chẳng phải chính ngài đã thừa nhận thầy
Murray là thật sao?

“Vâng, tôi cho là thế.”

“Thế thì tại sao lúc này ngài lại khơi vấn đề ấy lên?”

“Xin anh làm ơn,” Farnleigh đột ngột cứng người lại, trong một dáng

điệu y hệt Burrows, “đừng có nhìn tôi theo kiểu chính tôi là tên lừa đảo, giả
mạo. Chối cũng vô ích, rõ ràng anh đang nhìn tôi theo kiểu đó. Bình yên,
bình yên, bình yên. Tôi đi khắp thế giới để tìm bình yên, rốt cuộc ở đâu
mới có nó đây? Tại sao lại hỏi về Murray à? Để tôi nói cho mà biết. Nếu
anh không nghĩ Murray có điều gian lận, sao lại thuê thám tử tư theo dõi
ông ấy?”

Đằng sau cặp kính, đôi mắt Burrows mở to. Hiển nhiên, gã đang kinh

ngạc.

“Mong ngài thứ lỗi, ngài John. Tôi không hề thuê thám tử tư theo dõi

ông Murray hay bất kì ai khác.”

“Vậy người ở quán Bò Và Đồ Tể là ai?” Farnleigh bật dậy. “Cái tay còn

trẻ, mặt mày rắn rỏi, chuyên đi nói nhỏ nói to, dò hỏi những câu quỷ quyệt
ấy? Trong làng ai cũng bảo nó là thám tử. Nó thì nói nó đang nghiên cứu
văn hóa dân gian, đi tìm tư liệu viết sách. Dân gian cái đầu nó chứ. Lúc nào
nó cũng như con đỉa bám dính Murray.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.