CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 185

“Nghe bảo là ngài John. Có lần, vào buổi chiều, Agnes thấy ngài John từ

gác xép đi xuống, mặt nhớp mồ hôi, tay cầm thứ gì như cái roi đánh chó.
Tôi nói: ‘Nếu mày chui vào cái hốc, đóng kín cửa lại, mày cũng đổ mồ hôi
vậy thôi’. Nhưng theo Agnes, trông ngài John khác lắm.”

“Thôi, cô kể chuyện hôm qua đi.”

“Còn hai phút nhé các ông,” King nhảy vào nhắc nhở, làm Betty lộ vẻ

bất ngờ.

“Được thôi,” chị nói. “Trên đường đi lấy táo, tôi bước ngang cánh cửa

căn phòng nhỏ, nhận thấy xích khóa không cài. Cửa thì đóng, giữa khung
và cánh có thứ gì đó chặn ngang.”

“Cô đã làm gì?”

“Tôi qua phòng táo, nhón một quả, rồi quay trở lại, vừa ăn vừa nhòm

cánh cửa. Ản xong, tôi lại lấy táo, lại quay trở về, quyết định sẽ vào coi thử
bên trong có gì. Nhưng lúc ấy, tôi không háo hức như thường lệ.”

“Vì sao?”

“Vì có tiếng bên trong, tôi cho là thế. Tiếng động lách cách, không to

lắm, như đồng hồ cổ đang được lên dây.”

“Lúc đó mấy giờ, Betty còn nhớ không?”

“Không nhớ rõ lắm, thưa ông. Hơn một giờ. Hình như một giờ mười

lăm, hay trễ nữa.”

“Cô làm gì tiếp theo?”

“Sợ mình đổi ý, tôi bước lẹ tới, mở cửa ra. Vật chẹn trong cửa là cái

găng tay, ông ạ. Nó rơi xuống sàn.”

“Găng đàn ông hay đàn bà?”

“Tôi nghĩ đàn ông. Nó dính dầu, hôi mùi dầu. Tôi vào đến trong, thấy

con người máy cũ trong tư thế hơi nghiêng. Cũng chả muốn nhìn thêm, vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.