CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 186

trong ấy trông không rõ lắm. Thình lình, cánh cửa sau lưng tôi nhẹ khép,
rồi có tiếng kéo xích, khóa lại. Thế là tôi bị nhốt.”

“Bình tĩnh!” King nhắc lớn tiếng, tay cầm đồng hồ lên.

Tay Betty xoắn lấy phần rìa khăn trải giường. Tiến sĩ và thanh tra nhìn

nhau. Khuôn mặt đỏ của Fell nặng nề, đầy nghiêm trọng.

“Cô ổn chứ Betty? Cô thấy ai trong phòng?”

“Không ai. Chỉ có con người máy cũ. Không ai cả.”

“Cô chắc không?”

“Chắc.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi không dám kêu người tới mở cửa ra, sợ bị đuổi việc. Suốt 15 phút,

tôi cứ đứng trong cái hốc sáng mờ, không biết làm gì. Con người máy cũng
không động đậy. Nhưng rồi nó giơ tay ra, kiểu muốn ôm tôi. Tôi lùi lại, xa
hết mức có thể.”

Tĩnh lặng tột độ.

Lúc này, nếu tàn thuốc rơi xuống gạt, chắc cũng để lại tiếng vang. Elliot

nghe rõ hơi thở của mình trong lỗ mũi.

Thanh tra hỏi: “Cử động hả Betty? Người máy cử động?”

“Dạ, thưa ông. Tay nó cử động, chậm chạp tiến tới chỗ tôi, người nó phát

ra tiếng kêu. Tôi chả bận tâm mấy, vì dù gì cũng đứng cùng nó cả một khắc
rồi. Tôi chỉ sợ mắt nó. Cặp mắt không nằm trên đầu, mà lại dưới váy, chỗ
đầu gối, cứ thế xoay tròn, ngó lên tôi. Mà ngay cả mắt, tôi cũng không sợ
mấy đâu nhé, nhìn mãi cũng quen thôi. Đoạn sau, chắc do xỉu mất, tôi
chẳng nhớ gì nữa. Dù sao thì giờ nó cũng ở ngoài cửa kia,” Betty hướng ra
cửa, sắc mặt lẫn giọng điệu không đổi.

“Tôi muốn đi ngủ,” chị nói tiếp, vẻ rầu rĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.