CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 189

canh…” Đang say sưa, ông bỗng dừng để hỏi. “Ông Murray thì có quan
tâm người máy không?”

“Tôi không nghe nói gì.”

“Tiếc nhỉ. Thôi, cứ dẫn ông ấy vào thư viện. Murray ở đây thì như ở nhà

ấy mà. Một trong chúng tôi sẽ xuống ngay. À này,” khi Knowles đã ra, Fell
quay sang Elliot, “anh đánh giá sao về chuyện đấy?”

Elliot vân vê cằm. “Chẳng biết nữa. Có vẻ không khớp với những gì ta

thấy. Hay là để tôi chạy về Monplaisir, càng nhanh càng tốt.”

“Hoàn toàn đồng ý.”

“Giờ này có khi Burton lái xe đến rồi. Nếu có xe, đi chỉ mất ba phút. Nếu

không…”

Chẳng thấy Burton. Elliot không hiểu có vấn đề gì. Lấy xe tại điền trang

cũng không được, vì cửa gara đã khóa (một cách đầy ẩn ý). Thanh tra đành
băng rừng về Monplaisir. Trước khi rời nhà, anh còn ngoảnh lại, nhìn tiến
sĩ Fell chống can, bước từng bước một xuống cầu thang chính. Mặt ông
mang nét lạ, trước nay hiếm thấy.

Tự nhủ không phải vội, song khi vào đến rừng, leo lên đồi, Elliot thấy

chân mình tự dưng bước nhanh. Khung cảnh chung quanh thật chẳng bắt
mắt chút nào. Thanh tra giờ đã rõ, anh và mọi người đều bị lừa. Những trò
lừa tài tình, nhưng chẳng đáng sợ hơn chiếc mặt nạ Janus màu đen trên gác
xép. Tuy gây khó chịu, thậm chí dẫn đến giết người, chúng vẫn là trò lừa
mà thôi. Các nạn nhân nay đều tỉnh ngộ, không còn cả tin nữa.

Biết vậy mà vẫn bất an. Vừa đi, Elliot vừa rọi đèn tứ tung sang hai bên.

Nỗi sợ trong anh đã bắt rễ ngay trong máu, có sẵn từ thuở ấu thơ. Nguồn
cơn của nó từ đâu? Lục lọc mãi, anh cũng tìm ra được từ để diễn tả, ấy là
“dị giáo, mê tín”.

Chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ? Chạy sang đấy để làm gì?

Nhưng rồi, khi gần ra khỏi rừng anh nghe tiếng súng nổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.