XX
“
Ơ
KÌA!”
tiến sĩ Fell vừa khoái vừa hơi cáu, nhịp can trên sàn, nhìn quanh với
vẻ khiển trách thân tình. “Đừng nói quý vị ngạc nhiên chứ hả? Đừng nói bị
choáng nhé? Đặc biệt là cô đấy, cô Dane? Trước giờ cô không biết gì sao?
Không biết Molly ghét cô lắm à?”
Madeline dùng mu bàn tay quệt ngang trán, đoạn níu lấy tay Page.
“Tôi không biết rõ,” cô đáp. “Thì cũng đoán được, nhưng đâu dám nói
thẳng với ông, kẻo ông lại cho tôi là con nhiều chuyện, ngồi lê đôi mách.”
Trước thông tin mới, mọi người trong phòng đều trở nên suy tư, bận rộn
điều chỉnh các dữ kiện trong đầu. Page cũng thế, song giữa dòng tư tưởng,
anh bỗng nảy ra một ý khác lạ: Chưa xong, vụ này chưa xong đâu.
Ánh mắt tiến sĩ Fell, bàn tay xoay xoay trên can, thân hình hơi rung rinh
qua lại, hết thảy đều gợi lên điều gì. Có vẻ cuộc chơi chưa hết, lá bài tẩy
vẫn còn để dành. Phục binh sẵn đó, song chưa xông ra; súng đã lên nòng,
song chưa bắn vào não bộ.
“Cứ nói,” Murray khẽ khàng. “Tôi không nghi ngờ gì. Nói tiếp đi.”
“Vâng, cứ nói,” Burrows lơ đãng ngồi xuống.
Chất giọng oang oang của tiến sĩ lại vang lên đều đều giữa thư viện tĩnh
lặng.