CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 205

cũng dính líu. John nắm rõ hết, có phải không đâu. Quý vị cũng biết ông
suy nghĩ gì, nổi giận ra sao.

“John cũng muốn tố cáo Molly mà không dám, bởi như đã nói, họ nắm

giữ bí mật của nhau. Ông không chắc, và sợ mình không phải Farnleigh.
Ông không biết Molly có nghi không, nhưng sợ rằng cổ nghi. Thậm chí,
John còn sợ vợ nắm trong tay bằng chứng, có thể vạch rõ ông là người giả
mạo. Nếu ông gây chuyện với Molly, bằng chứng ấy có thể bị tung hê.

“Đúng, John không cố tình giả mạo, song cũng không hẳn thánh thiện

như cô Dane miêu tả. Vì mất đi trí nhớ, ông phải sờ soạng, dò dẫm. Bình
thường, ông vẫn cho mình là Farnleigh thật. Sâu thẳm trong tâm hồn, ông
không muốn thách thức định mệnh, trừ khi bị dồn vào chân tường, buộc
phải đối mặt. Ông sợ sự thật, vì nó có thể chỉ ra: Bản thân ông cũng là tội
phạm.”

“Không thể chịu nổi nữa rồi,” Nathaniel Burrows nhảy dựng, hét lên the

thé. “Đủ lắm rồi. Thanh tra, ông bắt lão này câm miệng ngay. Vụ án chưa
xong, lão không được ba hoa, gây định kiến cho người khác. Là người đại
diện luật pháp, ông không có quyền bảo thân chủ tôi…”

“Ông cứ ngồi xuống thì tốt hơn,” Elliot nói nhỏ.

“Nhưng…”

“Tôi bảo ông ngồi.”

“Bác sĩ từng nói điều tương tự,” Madeline bỗng lên tiếng. “Đại khái là

John mang một thứ mặc cảm tội lỗi, tuy ảnh không hiểu rõ nó là gì. Mặc
cảm khiến John sống khắc khổ hơn cả tín đồ Thanh giáo, và dường như giữ
vai trò rất lớn trong vụ này. Tôi vẫn thấy chưa hiểu. Ông có thể giải thích
được không?”

Tiến sĩ Fell đặt chiếc tẩu không lên miệng.

“Lời giải thích là chiếc bản lề cong trên cửa trắng. Mấu chốt vụ này là nó

đó. Từ từ tôi sẽ nói sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.