CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 207

điền sản đã có chủ, chính thức hóa đàng hoàng, tòa án rất ngại đụng vô.
Song song đó, dù thắng hay thua, vụ kiện sẽ kéo dài, giúp Molly có nhiều
thời gian suy nghĩ.

“Tuy nhiên, Molly không biết chuyện dấu vân tay. Bên kia che giấu kín,

hai đêm trước mới tiết lộ. Vân tay thì quá rõ rồi, không chối vào đâu được,
chỉ nửa giờ là minh bạch trắng đen. John trung thực thế nào, Molly quá
hiểu. Chỉ cần sự thật được chứng minh, khiến John nhận ra mình chắc chắn
không phải Farnleigh, ông sẽ chấp nhận ngay thực tế ấy.

“Bằng chứng vân tay như lựu đạn nổ tung, đẩy Molly đứng trước hiểm

họa. Quý vị còn nhớ động thái của John trong đêm? Nếu lời quý vị kể cho
tôi là đúng, dù nói gì, làm gì, ông cũng thể hiện một thái độ tự tin và coi
thường, kiểu như: ‘Bài sát hạch đây à? Nếu ta vượt qua thì quá tốt. Nếu
không, thì vẫn còn một điều an ủi, có thể đền bù gần đủ cho mọi sự mất
mát. Ta sẽ tự do vạch ra chân tướng con vợ mình’. Khịt khịt, tôi diễn dịch
như thế có đúng không?”

“Đúng đấy,” Page công nhận.

“Vậy là Molly phải làm liều, và làm ngay. Ngay tắp lự, trước khi việc so

sánh dấu tay hoàn tất. Rốt cuộc, cổ đã giết chồng, thành công tuyệt hảo,
cũng như hôm qua, cổ ra tay trên gác xép, trước khi tôi kịp mở mồm.”

Mồ hôi đầm đìa trên gương mặt trắng của Burrows. Nãy giờ, gã gõ mãi

lên bàn, kêu gọi mọi người chú ý mà không được. Trông bộ điệu, dường
như gã chưa hết hi vọng.

“Xem ra không thể cản nổi ông,” Burrows nói. “Cảnh sát không can

thiệp, tôi phản đối cũng vô hiệu. Nhưng ông ơi, chưa nói tới chuyện vô
bằng vô cớ, chỉ riêng khoản mồm mép, ông cũng chưa thuyết phục. Chừng
nào ông giải thích được vì sao ngài John đứng một mình, không ai kế bên,
mà vẫn bị giết… chừng đó tôi…” gã lắp bắp đến nghẹn lời, sau đó khoát
tay, “ông không giải thích được.”

“Ồ, được chứ,” tiến sĩ Fell đáp trả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.