CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 210

“Các điểm trên đều khớp với mô tả vết thương trên họng Farnleigh. Tuy

nhiên, quý vị cũng nên chú ý: lời khai tại tòa của bác sĩ King hơi lạ. Ông
không gian dối, song nói chuyện theo kiểu lắt léo, mơ hồ, tạo cảm tưởng
Farnleigh tự sát. Vì sao? Cần nhớ: Cũng như Knowles, King thương yêu
Molly từ bé. Molly là con người bạn thân nhất của ổng, gọi ổng là chú Ned.
Chắc ổng cũng rành tính cách Molly. Nhưng không như Knowles, lời khai
của King bảo vệ cho Molly, không đưa cổ ra giá treo.”

Mồ hôi đẫm trán, Knowles giơ tay như thể thỉnh cầu. Già vẫn nín thinh.

“Ông Murray từng nói về vật thể bay trên không, và đặt nghi vấn rất xác

đáng: Nếu con dao là hung khí, lẽ ra nó phải nằm dưới đáy hồ. Về cơ bản,
ông ấy đã đúng. Thế hung khí là gì, mà nhỏ hơn trái banh, có thể bay đến
Farnleigh trong bóng tối? Nó lại có móng vuốt, hoặc những mũi nhọn, để
lại dấu vết tương tự…”

“Đã đến hồi móng vuốt biết bay,” Burrows cười gằn chế giễu. “Tiến sĩ

ơi, ông bảo tôi với, móng vuốt nào lại bay được vậy?”

“Không những bảo mà thôi, tôi còn cho ông xem. Thật ra, ông thấy hôm

qua rồi.”

Từ chiếc túi rộng bên hông, Fell rút ra một vật, bọc bằng khăn tay in hoa

đỏ. Ông thận trọng mở khăn, tránh mũi nhọn đâm thủng vải, để lộ vật thể
bên trong. Nhận thấy nó, Page choáng váng, hoang mang. Nó chính là quả
cầu đựng trong hộp gỗ, chỗ gác xép. Quả cầu bằng chì, nhỏ mà nặng, trên
gắn bốn móc câu lớn, loại dùng đánh bắt cá dữ biển sâu.

“Ông biết công dụng của cái này không?” tiến sĩ hỏi, giọng hòa nhã.

“Mình không biết dùng nó làm chi, chứ với người di-gan ở Trung Âu, tôi
nhắc: di-gan, nó là khí cụ rất nguy hiểm và hữu hiệu. Thanh tra, phiền anh
đưa tôi cuốn sách của Gross.”

Elliot mở cặp, lấy một quyển sách bèn bẹt, khổ to, có bìa màu xám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.