CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 232

tự bên cửa sổ, lăng nhăng những gì ấy, khiến tôi mất tập trung, để cho
Molly bắn một phát vào phòng ăn. Molly bắn rất giỏi, không bắn trúng là
do không muốn mà thôi. Nàng nhờ tôi nhắn với ông: Nàng chỉ cảnh cáo
thói đạo đức giả của Madeline, và nếu có dịp, nàng sẵn sàng bắn nữa.

Tôi kể những chuyện tầm phào, thậm chí lố lăng như trên vào cuối thư là

có lí do. Lí do ấy đã nói ngay từ đầu. Tôi không muốn ông nghĩ tôi và
Molly ra đi trong bầu không khí bi kịch, giữa những tiếng lầm bầm nguyền
rủa của thánh thần. Tôi không muốn ông nghĩ chỗ nào chúng tôi đi qua, tà
khí cũng dậy lên khiến thiên nhiên bịt mũi. Ông ạ, để buộc Knowles khai
thật, có lẽ ông đã phóng đại vấn đề, tô vẽ Molly xấu xa hơn thực tế rất
nhiều.

Molly không xảo quyệt, ngược lại là khác. Nàng cũng không ưa những

trò trí óc lạnh lùng. Nàng lập hội phù thủy nhỏ đâu phải để hành hạ tinh
thần người khác. Nàng làm vì nàng thích, thế thôi. Và trong tương lai, nàng
vẫn thích hoài. Buộc tội Molly giết Victoria là điều vớ vẩn. Còn cái bà ở
Tunbridge Wells, nguyên do bà ta chết còn chẳng chứng minh được, nói chi
tới cáo buộc ai? Molly cũng giống tôi, ưa thích những chuyện thuộc về Thế
Giới Bên Kia; ngoài ra chẳng có gì cả.

Chúng tôi rời Kent, giã biệt nước Anh, không có nghĩa là vở kịch luân lí

kết thúc theo lối có hậu thường tình. Chúng tôi đi, cũng như một gia đình
bình thường đi nghỉ mát bờ biển, có điều hơi vội, người cha không nhớ đã
quăng vé đi đâu, còn người mẹ lỡ quên, chưa tắt đèn phòng tắm.

Ngày xưa, ông bà Adam rời địa đàng, chắc cũng nháo nhào như thế. Ấy

là điều luật xưa nhất trong sách, nhà vua có thể tự tin khẳng định, Alice
chẳng vặn hỏi đâu.

Trân trọng kính chào,

John Farnleigh (trước là Patrick Gore).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.