CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 26

“Thôi nào,” Farnleigh lại xen vô, “bớt nói dông dài, đến thẳng chỗ ngựa

đi.”

“Mọi người thấy không? Nói ‘ngựa’ chứ không nói ‘ựa’. Đóng giả quý

tộc riết rồi nhập tâm luôn”. Nguyên cáo nhận xét bông đùa đầy ẩn ý. Y
mỉm cười, khiến hai mắt xích lại gần nhau.

“Ít nhất thì ảnh cũng không làm trò mạt hạng, sỉ nhục người khác.”

Molly can thiệp.

“Tôi nói có điều không phải. Xin bà miễn chấp.” Nguyên cáo hơi đỏ mặt,

đổi giọng. “Bà nhớ cho rằng tôi từng ở nơi xấu xa, bên cạnh đâu có suối Bồ
Câu. Quý vị cho phép tôi tự mình trình bày sự việc chứ?”

“Được,” Farnleigh nói, rồi quay qua hai luật sư. “Hai ông giữ yên lặng,

đây là vấn đề cá nhân.”

Không ai bảo ai, mọi người cùng trở lại bàn và ngồi xuống. Nguyên cáo

quay lưng về phía cửa sổ lớn. Y trầm tư một lúc, lơ đãng giơ tay vỗ lên
phần hơi hói trên đỉnh đầu. Rồi y ngước lên, mắt nheo lại vẻ nhạo báng.

“Tôi là John Farnleigh,” y giản dị mở lời, giọng điệu dường như chân

thật. “Làm ơn đừng chơi trò pháp lí để ngắt lời tôi. Giờ là phần tôi trình
bày, tôi muốn tự xưng Đại Hãn tộc Thát Đát cũng chẳng sao. Nhưng thật
tình, chính tôi là John Farnleigh. Tôi sẽ kể hết cho quý vị nghe những
chuyện xảy ra.

“Hồi bé, tôi là một thằng lợn, mặc dầu bây giờ nhìn lại, chưa hẳn tôi đã

sai. Người cha quá cố của tôi, Dudley Farnleigh, nếu bây giờ còn sống,
chắc ổng với tôi vẫn hục hặc như trước. Không, tôi không sai đâu, nhưng lẽ
ra tôi nên biết nhượng bộ, chịu thỏa hiệp hơn. Tôi cãi nhau với các bậc
trưởng thượng, vì họ chỉ ra tôi còn bé dại. Tôi cãi nhau với các thầy, bởi coi
thường những môn mình không thích.

“Vào thẳng vấn đề, quý vị đã biết vì sao tôi rời quê. Tôi đi cùng thầy

Murray trên con tàu Titanic. Ngay từ ngày đầu, hễ có thể là tôi chui xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.