CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 33

“Vâng, tôi biết chứ,” nguyên cáo đảo mắt sang bên, đoạn lại nhìn viên

quản gia. Y ngồi xuống chỗ cũ, bắt chéo chân một cách nặng nề. “Ông tên
Knowles. Thời cha tôi, ông ở Frettenden, làm quản gia cho vị đại tá già
Mardale. Ông lén nuôi hai con thỏ mà đại tá không biết. Hai con thỏ ở
trong một góc nhà xe, gần vườn cây. Một con tên là Billy.” Chợt y ngước
mắt lên: “Hãy hỏi chủ ông con kia tên gì?”

Mặt Knowles chuyển sang hồng.

“Hỏi đi chứ?”

“Mẹ!” Farnleigh nổi cáu, song vội trấn tĩnh ngay.

“Ồ, không trả lời được hả?”

“Tao không thèm trả lời.”

Đáp xong, thấy sáu cặp mắt dồn vào mình, Farnleigh cảm nhận sức ép,

liền đổi thái độ, gần như lắp bắp: “25 năm rồi, ai mà nhớ tên con thỏ? Được
rồi, được rồi, coi nào. Tên chúng nó vớ vẩn lắm thì phải. Để nghĩ đã. Billy
và W… à, không đúng. Billy và Silly, đúng không? Hình như thế.”

“Đúng rồi, thưa ngài,” Knowles nhẹ nhõm trả lời.

“Thử lại nào.” Nguyên cáo không biến sắc. “Một tối mùa hè, một năm

trước khi tôi đi, ông băng ngang vườn cây để đưa tin cho hàng xóm. Ông
kinh ngạc, choáng váng khi thấy tôi đang ân ái với một cô bé độ 12, 13
tuổi. Hỏi chủ ông xem cô bé tên gì?”

“Tôi chẳng nhớ chuyện đó.” Farnleigh sầm mặt nặng nề.

“Ngài đang giả bộ vì lịch sự nên không nói ra ư? Không, bạn ơi, làm trò

đó không xong đâu. Chuyện xảy ra lâu rồi, tôi lấy lời danh dự bảo đảm
không ai bị tổn thương. Knowles, ông nhớ chuyện vườn táo chứ?”

“Thưa ngài,” Knowles nhăn nhó, “tôi…”

“Ông nhớ, nhưng chủ ông thì không, vì nếu không nhầm thì tôi đã không

ghi chuyện đó trong nhật kí. Nào, cô ấy tên gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.