CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 37

“Bạn ơi,” y nói, “tôi thật ngưỡng mộ độ trâng tráo của bạn. Từ từ đã,

không phải tôi gây chuyện cãi nhau, mà ngưỡng mộ thật. Mặt của bạn thật
là trâng tráo, trơ như sắt, vững như đồng, Casanova còn phải kém xa. Tôi
không ngạc nhiên khi bạn ‘quên’ chuyện lấy dấu tay, vì chuyện ấy xảy ra
trước khi tôi viết nhật kí. Nhưng mà… bảo rằng quên thì… bảo rằng quên
thì…”

“Làm sao chứ hả?”

“John Farnleigh không thể quên một việc như thế. Tôi là John Farnleigh,

và chắc chắn tôi không quên. Kennet Murray là người duy nhất trên đời có
thể gây ảnh hưởng lên tôi. Ổng giảng về dấu chân này, thuật hóa trang này,
cách giấu xác này. Trời ơi, đặc biệt là vân tay, mốt khoa học thời thượng
khi ấy. Đương nhiên tôi biết,” nguyên cáo lên giọng, nhìn quanh cả nhóm,
“ngài William Herschel đã sử dụng dấu vân tay từ thập niên 1850, khoảng
20 năm sau thì đến lượt bác sĩ Faulds. Thế nhưng tại Anh, mãi đến 1905,
vân tay mới được chấp nhận là bằng chứng pháp lí. Dấu vậy, thái độ của
thẩm phán vẫn còn mơ hồ. Phải mất thêm nhiều năm tranh luận, thiên hạ
mới tin tưởng vào nó. Chà, thế mà khi nghe đến bài sát hạch của Murray,
ngài chủ nhân lại không nghĩ ngay đến dấu tay.”

“Mày nói nhiều quá đấy.” vẻ nguy hiểm, cáu kỉnh lại trở về trên mặt

Farnleigh.

“Hiển nhiên. Đã quên nhưng bây giờ lại nhớ hả? Thế thì xin ngài cho

biết: Vân tay được lấy khi nào, và bằng cách nào?”

“Bằng cách nào?”

“Ở dạng nào ấy?”

“Trên mảnh thủy tinh,” Farnleigh suy nghĩ rồi đáp.

“Nói xàm. Nó được lưu trong Sách Dấu Tay, một thứ đồ chơi phổ biến

thời đó. Cuốn sách nho nhỏ màu xám. Murray có cả vân tay của cha mẹ tôi
và nhiều người nữa. Xin được của ai thì ổng xin tất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.