CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 39

“Không sao. Tôi chỉ muốn biết thái độ bạn mình thế nào. Chẳng cần nói

nhiều làm chi. Kí ức của tôi có chuyện hay lẫn chuyện buồn, có cả chuyện
khiến tôi trằn trọc không ngủ được. Tất cả tôi sẽ giữ cho bản thân. Cứ đem
dấu vân tay đến đây, cứ đợi mà coi. Giờ này sao chưa thấy Murray? Ông ấy
ở đâu rồi?”

Nhìn nguyên cáo lúc này, có thể thấy nét khoái trá đầy tà khí, như thể

đang mưu tính điều gở.

“Nếu sự việc diễn tiến theo khuôn mẫu,” y trả lời đầy ý vị, “Murray hiện

đã chết, thi thể nằm dưới đáy ao. Ngoài vườn có cái ao mà, đúng không?
Nhưng nói nghiêm chỉnh hơn thì tôi nghĩ ông ấy đang trên đường đến đây.
Thêm nữa, tôi chẳng muốn gợi ý cho ai đó hành động đâu.”

“Gợi ý?” Farnleigh hỏi.

“Ừ, như bạn đã làm lần trước ấy. Đập vồ rồi sống phủ phê.”

Lời y tạo nên bầu không khí ớn lạnh, bức bối trong phòng. Giọng

Farnleigh lên cao và gay gắt. Ngài giơ tay lên, rồi chà mạnh vào hông chiếc
áo khoác vải tuýt cũ, như để tự kiềm chế bản thân. Đối phương thật tài, đã
chọn đúng những lời khiến Farnleigh chạm nọc.

“Có ai tin lời nó không?” ngài vươn cổ hét, chiếc cổ dài như càng dài

hơn, “Molly, Page, Burrows, có ai tin không?”

“Chẳng ai tin,” Molly đáp, mắt nhìn thẳng. “Hắn đang cố khiêu khích

anh mà, sao anh ngờ nghệch rơi vào bẫy vậy?”

“Cả bà nữa ư?” nguyên cáo quay sang nhìn nàng với vẻ quan tâm.

“Cả tôi làm sao?” Molly hỏi, đoạn tự nổi cáu với chính mình. “Xin lỗi vì

to tiếng, nhưng ông biết tôi muốn nói gì.”

“Bà tin tưởng chồng bà là John Farnleigh chứ?”

“Không tin, mà tôi biết.”

“Bằng cách nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.