CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 45

Nathaniel Burrows có vẻ rối lên, làm một động tác gì đó rồi nói:

“Cô Daly bị một tên lang thang giết chết. Tên lang thang sau cũng chết,

khi đang chạy trốn.”

“Hi vọng đúng như vậy. Tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng lúc đang nói

chuyện với tiến sĩ Fell về vụ nhập nhằng nhân thân này. Tiến sĩ khá quan
tâm… Mà nào, cậu John…”

Giọng Murray lại trở nên sắc và đục (nếu từ “đục” có thể dùng diễn tả

giọng nói). Ngay bầu không khí trong phòng dường như cũng hồi hộp chờ
đợi. Nguyên cáo và Farnleigh cùng gật đầu. Page nhận thấy gia chủ hơi đổ
mồ hôi trên trán.

“Làm nhanh cho xong có được không?” Farnleigh yêu cầu. “Chơi trò

mèo vờn chuột mãi chẳng hay ho đâu, thầy Murray. Không hay gì, mà cũng
chẳng phải phong cách của thầy. Nếu thầy có dấu vân tay thì đem ra đây,
chúng ta cùng xem.”

Cặp mắt Murray mở to rồi thu hẹp lại, có vẻ bực mình.

Giọng thầy đĩnh đạc đầy vẻ chuyên nghiệp, pha thêm châm biếm: “Tôi

giữ kín, để dành nó, té ra quý vị biết rồi. Xin cho tôi hỏi: Ai là người đoán
được trước tiên tôi sẽ dùng cách này?”

“Em cho rằng vinh dự đó thuộc về em,” nguyên cáo vừa đáp vừa lướt

mắt khắp phòng dò hỏi. “Bạn Patrick Gore bảo sau đó cũng nhớ ra, nhưng
lại nói thầy dùng miếng thủy tinh để lấy vân tay.”

“Đúng thế còn gì.”

“Nói láo.” Nguyên cáo đột ngột đổi giọng, khiến Page nhận ra bên trong

lớp vỏ tà đạo nhưng mềm mỏng, tính y cũng nóng nảy và bạo động.

“Thưa ông,” Murray đảo mắt lên xuống, “Tôi không có thói quen…”

Như trở về làm học trò bé dại, nguyên cáo có vẻ muốn thối lui, xin thầy

tha lỗi. Nhưng rốt cuộc, y kịp kìm chế, mặt mày dãn ra, lấy lại bộ điệu nhạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.