CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 46

báng thường lệ.

“Em lại nhớ khác, để em nhắc thầy nghe. Thầy lưu vân tay em trong

Sách Dấu Tay. Thầy mua đến mấy cái như thế ở Tunbridge Wells. Trong
cùng một ngày, thầy lấy vân tay của em và anh Dudley.”

“Không sai. Tôi có đem theo Sách Dấu Tay với đầy đủ vân tay đây.”

Murray đồng ý, vỗ lên chiếc áo khoác thể thao đang mặc, chỗ túi ngực.

“Vậy em đúng, nó sai.”

Không khí quanh bàn bỗng dưng đổi khác.

“Nhưng mà,” Murray nói tiếp, vẻ không lưu tâm. “Những lần đầu tiên,

tôi lại thí nghiệm trên mấy miếng thủy tinh nhỏ.”

Đến đây, giọng thầy lại càng sắc bén và bí hiểm hơn. “Thưa ông, vì ông

là nguyên cáo đứng ra đòi quyền lợi, ông phải trả lời tôi một vài câu hỏi.
Nếu ông thật là ngài John Farnleigh, thì có những điều chỉ ông và tôi biết
với nhau thôi. Ngày ấy, ông đọc đủ loại sách. Ngài Dudley phải lập ra một
bản kê, giới hạn các sách ông được phép đọc. Chắc ông cũng phải nhận
ngài ấy sáng suốt. Mỗi lần xem xong sách, ông không bao giờ tiết lộ cảm
xúc hay nhận định cho người khác hay. Chả là có lần ngài Dudley từng chế
giễu ý tưởng của ông. Ngài ấy chả có ác ý gì, nhưng từ đó, dẫu có tra tấn,
ông cũng không mở miệng nữa. Chỉ có với tôi là ông chia sẻ. Ông còn nhớ
không?”

“Vẫn nhớ rất rõ,” nguyên cáo đáp.

“Vậy làm ơn nhắc lại cho tôi: Sách nào ông thích nhất, ấn tượng nhất?”

“Sẵn sàng,” nguyên cáo nhướng mắt lên. “Hễ cứ truyện Sherlock

Holmes, truyện của Poe, truyện ma, truyện liên quan đến cướp biển, giết
người, lâu đài cổ… là em thích. Tu viện và lò sưởi này, Bá tước Monte
Cristo
này, Bắt cóc này, Chuyện hai thành phố này…”

“Được rồi,” Murray chưa bị thuyết phục. “Vậy sách nào ông ghét nhất?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.