CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 57

“Xin thứ lỗi,” giọng Burrows cao và sắc hơn thường lệ. “Quý vị đừng ra

đây thì hơn. Ngài John vừa gặp tai nạn.”

“Đừng làm trò,” Molly gắt, đoạn dùng sức đẩy gã sang bên, chạy vào

vùng tối bên hồ. Cũng may, nàng không chứng kiến toàn thể sự tình. Dù
nàng cố nén thương đau, Page nghe tiếng gót chân quay ngược trở lại. Anh
đưa tay đỡ vai Molly. Nàng dựa vào anh, hơi thở run run, ngắt quãng.
Trong cơn thổn thức, nàng thốt lên: “Khốn kiếp, hắn đã đúng rồi!” Nghe
thật lạ lùng.

Cứ theo ngữ điệu, “hắn” ở đây không thể chỉ người chồng. Nhưng giữa

cơn bàng hoàng, Page không quan tâm mấy. Về phần Molly, dù trời đã tối
om, nàng vẫn đưa tay che mặt, rảo bước quay về nhà.

“Cứ để bà ấy đi,” Murray nói. “Như thế tốt hơn.”

Chẳng như kì vọng, có vẻ Murray không đủ năng lực xử lí tình huống

gay cấn như này. Thầy ngần ngừ mãi mới cầm lấy đèn pin từ tay Burrows,
rọi lên thi thể bên hồ. Miệng thầy huýt một tiếng nho nhỏ, để lộ hàm răng
giữa ria mép và râu hàm.

“Ông đã chứng thực được,” Page hỏi, “ngài John Farnleigh không phải

John Farnleigh chưa?”

“Xin lỗi, tôi nghe không rõ.”

Page lặp lại câu trên.

“Chưa chứng được gì,” giọng Murray nặng nề. “Tôi đã so sánh xong

đâu, chỉ vừa bắt đầu thôi.”

“Đến nước này rồi, chắc ông chẳng cần tiếp tục nữa,” Burrows thẽ thọt.

Quả vậy, nhìn vào thực tế và suy bằng lí lẽ, việc Farnleigh tự tử khá là

hợp lí. Song Murray vẫn giữ vẻ lơ đãng, nhẹ gật đầu như thể không quan
tâm tới vấn đề. Tay thầy vuốt râu, dường đang lần mò, tìm lại một kí ức
trong dĩ vãng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.